n Nhi
n phòng tắm lạnh cóng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Que
của anh ta. Tôi muốn thấy anh ta bối rối, hoảng sợ. Tôi muốn anh ta phải thừa nhận sự tồn tại của tôi, không phải với tư
, ngón tay run rẩy lướt t
ồi tôi
ập tài liệu, hiện lên trong đầu tôi. Hình ảnh anh ta trên TV, che chắn c
ới anh ta, an
đảm. Một người thừa kế cho đế chế của anh ta. Tôi và đứa bé sẽ trở thành quân cờ trong ván cờ quyền
ôn
ãnh liệt, một bản năng mà tôi chưa bao giờ biết m
ành một tài sản khác của nhà họ Phan. Tôi sẽ không để con tôi lớn lên trong một môi trường mà t
thật vô nghĩa. Đây không còn là chuyện về tôi
lại, sắc bén
ại cho lu
oàn toàn bình tĩnh. "Tạm thời đừng gửi thông báo ly hôn
An?" Giọng ông có chút
. "Tôi chỉ cần thêm thời g
tôi gọi
i, cố gắng giữ giọng bình thường. "Em sẽ đế
cần lúc này," anh reo lên, rõ ràng
nh biết về đứa bé. Bây giờ, đó là bí mật lớn nhất c
ỉ giữ lại những gì thực sự cần thiết. Một vài bộ quần áo rộng rãi, dụng cụ vẽ, và tất nhiên,
Nó không còn là nhà. Nó giống như một viện bảo tàng về một
lấp lánh dưới ánh đèn, nhưng đối với tôi, nó chỉ là một chiếc còng tay đẹp đẽ. Tô
ng bức ảnh trên tạp chí về các sự kiện mà tôi đã tham dự. Trong mọi bức ảnh, tôi đều đứng một mình. Hoàng Anh
nhẫn là sự từ bỏ của tôi. Cuốn
bước đi, không m
ra sân bay tư nhân. Người điều phối, một phụ nữ t
hi. Chúng tôi rất vu
ình có thể thở. Bầu không khí ngột ngạt của
ra, và bước xuống là Phan Hoàng Anh, theo sau là Hạ Phi Loan. Họ trông thật xứng đôi, tự tin và quyền l
i. Tôi chỉ là một bóng mờ
ình đã làm điều đúng đắn. Không một
goài cửa sổ, thấy thành phố bên dưới ngày càn
còn phẳng lì. Một cảm giác bình y
yêu," tôi thì thầm. "Mẹ