anh Ch
t quả bom ném vào giữa
tán lập tức nổi
án chặt vào mình. Tôi đặt micro xuống, xoay người bước xuống khỏi lễ đài, c
" Giọng cha tôi vang lên phí
i!" Mẹ tôi cũng đuổi theo
ầu lại. Tôi đi thẳng ra khỏi nhà thờ, m
u nhiên. Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại sau lưng tòa nhà th
, cảnh vật lướt qua nhanh như một cuốn
n tiếng. "Bác tài, phiền bác quay x
ngạc nhiên nhưn
Bảo Huệ có thực sự "lên cơn đau tim" hay
rằng tôi không thể cứ thế m
uệ rất nhanh. Cửa phòng không đóng, tôi
ú rể, ngồi bên cạnh giường bệ
c trắng toát, nổi bật một cách đầy kịch tính. Gương mặt cô ta tái nhợt, n
iện ở cửa, cả h
i, theo bản năng nép vào người Bùi
hông?" Bùi Vĩ Đại lập tức quay sang,
Thật sự qu
quan tâm duy nhất của anh ta là người ph
ủa tôi. Anh ta quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, r
nhát dao nữa, đâm sâu vào tr
?" Giọng anh ta có chút gắt gỏ
ta thật sự làm t
phải. Chú rể của tôi, tại sao anh lại ở đây vớ
như dao của tôi ghim chặt vào Hoàng Bảo
đi?" Tôi gằn từng chữ, giọng nói lạnh
hút lịch sự nào nữa. Việc tôi không lao vào xé nát gương m
p tức trắng bệch. Cô ta co
m xin lỗi... Em khô
giả tạo và đầy vẻ kiêu ngạo. Như
lòng bàn tay đau nhói, nhưng không thể
miệ
được nữa. Tôi lao về p
ố
ng gương mặt xinh đẹp nhưng
i người đ
Bùi Vĩ Đại hét lên, phản ứng lại
giường, cơn đau buốt lan tỏa khắ
i, gào lên. "Tôi điên ư? Rốt cuộc ai mới là

GOOGLE PLAY