Tôi tìm đến bệnh viện, chỉ để thấy anh ta đang dịu dàng chăm sóc cho "bạch nguyệt quang" đang giả vờ yếu đuối. Anh ta còn trách tôi vô lý, nói rằng hôn lễ có thể tổ chức lại, nhưng mạng người thì không.
Đêm đó, trong quán bar, tôi chặn đường chú ruột của anh ta, Bùi Vĩ Tín. Tôi vòng tay qua cổ anh, ghé sát vào tai và thì thầm:
"Chú Bùi, chú có muốn cùng tôi trải qua một đêm không?"
Chương 1
Lộc Thanh Chi POV:
Vào ngày cưới, hôn phu của tôi, Bùi Vĩ Đại, đã bỏ rơi tôi để đến với bạch nguyệt quang của anh ta.
Ngay tại lễ đường, dưới ánh mắt của toàn bộ khách mời.
Đồng hồ trên tường nhà thờ điểm đúng mười giờ sáng, giờ cử hành hôn lễ. Mười phút đã trôi qua, rồi hai mươi phút. Chú rể vẫn chưa xuất hiện.
Tôi đứng trong phòng chờ cô dâu, bộ váy cưới lộng lẫy do chính tay tôi thiết kế giờ đây như một bộ áo giáp nặng nề, ép tôi đến không thở nổi. Tiếng xì xào bàn tán của khách khứa bên ngoài vọng vào, mỗi một âm thanh như một mũi kim châm vào lòng tự trọng vốn đã mỏng manh của tôi.
Bùi Vĩ Đại, anh ta đang ở đâu?
Cả buổi sáng, anh ta cứ liên tục cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt ngày càng lo lắng. Tôi còn tưởng anh ta hồi hộp vì sắp làm chú rể, nên còn kiên nhẫn vỗ về lưng anh ta.
"Sắp đến giờ rồi, Vĩ Đại. Anh sao thế?"
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt có chút né tránh, nở một nụ cười gượng gạo. "Không sao, Thanh Chi. Anh chỉ có chút việc gấp cần xử lý. Anh đi một lát rồi về ngay."
"Việc gì mà gấp vậy? Chúng ta sắp làm lễ rồi."
"Thật sự rất gấp. Anh hứa sẽ về nhanh thôi."
Nói rồi, anh ta không đợi tôi trả lời, vội vã quay người rời đi, bóng lưng kiên quyết không một chút do dự.
Anh ta nói sẽ về nhanh thôi.
Nhưng tôi đã đợi nửa tiếng đồng hồ.
Khách mời bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn. Cha mẹ tôi mặt mày tái mét, cố gắng giải thích với những vị khách quan trọng. Mẹ của Bùi Vĩ Đại, bà Lan, thì đi tới đi lui trước mặt tôi, vẻ mặt đầy vẻ khinh miệt.
"Thanh Chi, con đã làm gì để Vĩ Đại tức giận à? Ngày trọng đại như thế này mà nó còn bỏ đi, thật là mất mặt quá!"
Tôi không trả lời. Tôi chỉ mải miết bấm điện thoại, gọi hết cuộc này đến cuộc khác cho Bùi Vĩ Đại.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Lặp đi lặp lại.
Trái tim tôi chìm dần xuống đáy vực. Tôi không ngu ngốc, tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng, tôi từ bỏ việc gọi điện. Màn hình điện thoại hiện lên thông báo cuộc gọi gần nhất, tôi không do dự mà bấm nút "chặn".
Đúng vậy, tôi đã chặn số của anh ta.
Tôi biết anh ta sẽ không quay lại.
Ngay lúc này, điện thoại tôi rung lên. Là một tin nhắn từ số lạ.
"Thanh Chi, xin lỗi em. Bảo Huệ đột nhiên lên cơn đau tim, cô ấy cần anh. Hôn lễ của chúng ta... có thể dời lại sau được không?"
Hoàng Bảo Huệ.
Cái tên này, giống như một lời nguyền rủa, đã ám ảnh tôi suốt ba năm qua. Cô ta là người yêu cũ của Bùi Vĩ Đại, là "bạch nguyệt quang" không thể thay thế trong lòng anh ta.
Tôi vẫn nhớ như in đêm hôm trước, khi chúng tôi đang chuẩn bị cho hôn lễ, Hoàng Bảo Huệ đã đột ngột xuất hiện trước cửa nhà tôi, khóc lóc thảm thiết.
"Vĩ Đại, anh không thể cưới cô ta! Em không thể sống thiếu anh!" Cô ta níu lấy tay Bùi Vĩ Đại, đôi mắt đẫm lệ, dáng vẻ yếu đuối như thể gió thổi là bay.
Bùi Vĩ Đại khi đó đã rất kiên quyết. Anh ta gỡ tay cô ta ra, giọng nói lạnh lùng.
"Bảo Huệ, chúng ta đã kết thúc rồi. Ngày mai là đám cưới của anh và Thanh Chi. Xin em hãy tự trọng."
Hoàng Bảo Huệ nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, sau đó loạng choạng bỏ đi như một kẻ thua cuộc.
Lúc đó, tôi đã ngây thơ tin rằng mình đã chiến thắng. Tôi đã tin rằng Bùi Vĩ Đại thực sự yêu tôi, rằng cuối cùng tôi cũng có được hạnh phúc.
Ha.
Hóa ra, tôi chỉ là một con ngốc. Một con ngốc đáng thương hại.
Tiếng bà Lan lại vang lên bên tai, đầy vẻ chì chiết. "Sao nó vẫn chưa về? Con gọi cho nó chưa? Có phải con lại giở thói tiểu thư, làm mình làm mẩy gì không?"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn sóng dữ đang cuộn trào trong lồng ngực.
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào gương. Cô gái trong gương xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đôi mắt đã trống rỗng, vô hồn.
Tôi không thể để bản thân mình thảm hại như vậy.
Tôi chỉnh lại váy cưới, vuốt phẳng những nếp nhăn không hề tồn tại. Sau đó, tôi quay người, bước ra khỏi phòng chờ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Cha mẹ tôi lo lắng gọi tên tôi. Bà Lan thì trừng mắt nhìn tôi.
Tôi không quan tâm.
Tôi bình tĩnh bước lên lễ đài, nơi đáng lẽ ra tôi và Bùi Vĩ Đại sẽ cùng nhau trao nhẫn cưới.
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm lấy micro từ tay MC đang ngơ ngác.
"Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu." Giọng nói của tôi vang lên khắp lễ đường, rõ ràng và ổn định một cách đáng ngạc nhiên.
"Hôm nay, tôi muốn thông báo một chuyện."
Tôi dừng lại một chút, đảo mắt nhìn khắp khán phòng, nhìn những gương mặt quen thuộc và xa lạ, những ánh mắt tò mò, thương hại và cả chế giễu.
Cuối cùng, tôi mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ nhưng lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Hôn lễ hôm nay được hủy bỏ. Tôi và anh Bùi Vĩ Đại, từ giờ phút này, chính thức không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."