im Li
ằm chằm vào
ọng nói ngọt ngào đó đã lừ
, nói lời xin lỗi, rồi dúi vào tay tôi một món đồ
ngốc, lại tin rằng c
ra, giọng đầy khinh bỉ. "Hay chị nghĩ ai cũng th
i tàn của mình ở cuối hành lang. "Từ hôm nay, tô
mặt hoảng hốt. "Em định đi đ
ôi. "Mày định đi đâu? Mày muốn bỏ
ngốc!" Tôi giằng ra. "Hối hận vì đã không tìm thấy mày sớ
thu dọn vài bộ quần áo cũ củ
ổi thái độ. Bà ta ôm lấy
mà. Mẹ sai rồi, mẹ xin
thấy b
nữa. Tôi không
gò, xanh xao vì thiếu ăn. Mẹ tôi nấu một bàn đ
ngoài quen ăn khổ rồi, ăn
c mắt vào trong, ăn bát
bụng năm đó, đến giờ t
iến răng, "Mày muốn đi cũng đư
ó em. Bố mẹ đã vất vả nuôi nấ
ta nói, giọng như sắp khóc. "Mẹ
hỉ muốn bật cười. "Chị thôi diễn kịch đi. Chị sợ tôi đi rồi, k
bốn trăm bốn mươi triệu. Không thiếu một
của mình. Bà ta ngồi bệt x
sinh ra một đứa con bất hiếu như thế
Nhưng con bé yếu đuối từ nhỏ, mẹ không thương nó thì biết thươn
mẽ
hững lời này không
mệt m
tôi đã
hản đến đáng sợ. "Công sinh thành, tôi đã trả bằng tám năm lao độ
này, đến đây
GOOGLE PLAY