/0/95844/coverbig.jpg?v=0ea33a416a7e7a1eed7a25f4f58209a3)
2, tôi đã lên kế hoạch cầu h
bữa tiệc đính hôn của anh ta với ch
án máu để chu cấp cho họ, nhưng trong mắt họ,
chị gái, còn chị ta thì tự
ng sườn, đuổi tôi ra khỏi
lại xui xẻo! Mày phải bồi
ững người được gọi là gia đình, trong
a vì tội cố ý gây thương
ọng bình thản đến lạ. "C
ươ
im Li
y, nhưng tôi lại đang trốn trong một góc t
Lạc, vang lên, ngọt ngào
i nhờ con chăm sóc rồi. Con bé được nuôn
h ta có chút ngập ngừng, "Dạ, thưa bác
bị một bàn tay
nh nhật lần t
hôn Bá Lộc, người đàn ôn
tiệc đính hôn cho anh ta, và cô dâu lại l
ài Gòn năm bốn tuổi. Mười năm sau, khi tôi
òn tôi lớn lên trong khu ổ chuột,
nhơ không thể gột rử
ể có được chút tình thương ít ỏi,
i tháng đều đặn đưa cho họ 15 triệu đ
ần mình đủ cố gắng,
tôi
n rể tốt của nhà họ Lạc. Hải Anh của chúng ta có học thức, xinh đẹp, lại sắp
một tiếng, không c
Linh thì sao ạ?"
một tiếng, giọn
ở khu ổ chuột, không học hành, thô lỗ, cục cằn. Nó
Anh mới là người có thể giúp đỡ sự nghiệp của con. Con bé Kim Linh đó, ai biết đư
ọ như những mũi dao vô h
mức tôi khôn
bà đầy tha thiết, "Lộc, hãy coi như bác xin con
lặng một
nghĩ rằng anh
thấy anh ta nói, "
ời, Thế Bá Lộc quỳ xuống, đeo chiếc nhẫn mà tôi
a tôi sụp đ
hư biến mất, chỉ còn lại tiếng
uôn rơi, nhưng tôi không p
, họ cười nói vui vẻ, như thể tôi h
ang lên từ điệ
ủa B
g ta chia tay đ
bữa tiệc, đi trong mà
đèn. Bố mẹ và Hải Anh vừa trở về, trên
uá nhỉ?" Giọng tôi
nhíu mày, "Mày đi đâu về giờ
ắt bà, "Tôi hỏi, các
thế? Điên à?"
ụ cười còn khó
qua, mỗi tháng 15 triệu. Tổng cộng
ên cười như nghe thấy chu
? Đó là tiền mày phụng dưỡng b
Các người có coi tôi là con không? Các người chỉ
mẹ mày như thế à?" Mẹ tôi l
né. Tôi để
i như trả lại c
n tôi làm thêm ở công trường, tiền tôi đi rửa bát thuê, tiền tôi bán máu. Các người tiêu
tôi trắ
ói láo! Đồ mất dạy! Ta
nhưng tôi khôn
ch làm bố mẹ không?" Tôi cười lớn, nước mắt chảy dài trên má. "Hải Anh đâ
gười. Họ không ngờ
t từ khi nào?"
ủa tôi, đưa cho chị gái tôi," tôi nhìn họ, ánh
ng sợ. Giống như linh hồn đã bị rút c
ùng cũng từ bỏ vẻ mặt ngạc nhiên. Bà ta
bà ta sắc như dao. "Mày n
lẩm bẩm, cảm thấ
y công việc chân tay bẩn thỉu. Mày có gì để xứng với nhà họ Thế? Hải Anh thì khác. Nó xinh đẹp, có học thức,
những nhát búa tạ nện vào trái
tôi chưa bao giờ là mộ
ời ngoài, một sự t
g bằng một món đồ tran
u khi được tìm về, họ chưa
học hành gì nữa. Ở nhà
ện, người ta lại đào bới quá khứ c
y thơ tin vào n
ng họ thực sự
thành một con bò sữa, vắt kiệt sức lao động của tôi để cung phụ
về quá k
ôi đã lớn lên
hàng xa rằng, sau khi tôi mất tích được và
hình vô tình tìm thấy tôi, có lẽ cả đời
là "nhà", nhưng lại còn
ích tụ suốt tám năm qua
còn muốn k
GOOGLE PLAY