Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, tôi nhìn những người được gọi là gia đình, trong mắt họ chỉ có sự tham lam và tàn nhẫn.
Họ dọa sẽ kiện tôi ra tòa vì tội cố ý gây thương tích nếu không đưa tiền.
"Được thôi," tôi nói, giọng bình thản đến lạ. "Chúng ta gặp nhau ở tòa."
Chương 1
Lạc Kim Linh POV:
Bữa tiệc đính hôn được trang hoàng lộng lẫy, nhưng tôi lại đang trốn trong một góc tối tăm sau tấm rèm nhung dày cộp, nín thở.
Giọng nói của mẹ tôi, bà Lạc, vang lên, ngọt ngào như mật nhưng lại tẩm độc.
"Lộc à, sau này Hải Anh nhà chúng ta phải nhờ con chăm sóc rồi. Con bé được nuông chiều từ nhỏ, không chịu được khổ đâu."
Thế Bá Lộc, bạn trai của tôi, giọng anh ta có chút ngập ngừng, "Dạ, thưa bác gái, con sẽ chăm sóc tốt cho Hải Anh."
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của tôi.
Tôi đã lên kế hoạch cầu hôn Bá Lộc, người đàn ông tôi đã yêu suốt ba năm.
Vậy mà, gia đình tôi lại tổ chức một bữa tiệc đính hôn cho anh ta, và cô dâu lại là chị gái song sinh của tôi, Lạc Hải Anh.
Tôi đã bị lạc ở một khu chợ hỗn loạn tại Sài Gòn năm bốn tuổi. Mười năm sau, khi tôi mười bốn tuổi, gia đình mới tìm thấy tôi.
Họ giàu có, sống trong biệt thự, còn tôi lớn lên trong khu ổ chuột, trên người đầy những vết sẹo cũ mới.
Tôi giống như một vết nhơ không thể gột rửa của gia đình Lạc thị.
Để có được sự chấp thuận của họ, để có được chút tình thương ít ỏi, tôi đã cố gắng một cách điên cuồng.
Tôi làm ba công việc cùng một lúc, mỗi tháng đều đặn đưa cho họ 15 triệu đồng, chỉ giữ lại một chút cho bản thân.
Tôi nghĩ rằng chỉ cần mình đủ cố gắng, họ sẽ nhìn thấy tôi.
Nhưng tôi đã sai.
Tôi nghe thấy tiếng bố tôi, ông Lạc, cất lên đầy vẻ hài lòng, "Lộc đúng là con rể tốt của nhà họ Lạc. Hải Anh của chúng ta có học thức, xinh đẹp, lại sắp tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài. Hai đứa đúng là trời sinh một cặp."
Bá Lộc chỉ khẽ "dạ" một tiếng, không có vẻ gì là vui mừng.
"Nhưng... còn Kim Linh thì sao ạ?" anh ta do dự hỏi.
Mẹ tôi cười khẩy một tiếng, giọng đầy khinh miệt.
"Con bé đó? Nó thì so được gì với Hải Anh? Lớn lên ở khu ổ chuột, không học hành, thô lỗ, cục cằn. Nó không xứng với con đâu, Lộc à. Con đừng để nó lừa."
Bố tôi tiếp lời, "Đúng vậy. Gia đình chúng ta và gia đình con môn đăng hộ đối. Hải Anh mới là người có thể giúp đỡ sự nghiệp của con. Con bé Kim Linh đó, ai biết được mười năm qua nó đã làm những gì ở bên ngoài. Lấy nó về chỉ làm mất mặt gia đình."
Từng lời, từng chữ của họ như những mũi dao vô hình đâm vào lồng ngực tôi.
Đau đớn đến mức tôi không thể thở nổi.
Tôi nhìn thấy mẹ tôi nắm lấy tay Bá Lộc, giọng bà đầy tha thiết, "Lộc, hãy coi như bác xin con. Hãy chọn Hải Anh đi. Con bé thực sự yêu con."
Bá Lộc im lặng một lúc lâu.
Tôi gần như đã nghĩ rằng anh ta sẽ từ chối.
Nhưng rồi, tôi nghe thấy anh ta nói, "Con... con đồng ý."
Sau đó, trong tiếng vỗ tay và reo hò của mọi người, Thế Bá Lộc quỳ xuống, đeo chiếc nhẫn mà tôi đã cùng anh ta chọn vào ngón tay của Lạc Hải Anh.
Thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn.
Mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim vỡ vụn của chính mình.
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, nhưng tôi không phát ra một tiếng động nào.
Tôi thấy mẹ tôi ôm chầm lấy Hải Anh, họ cười nói vui vẻ, như thể tôi hoàn toàn không tồn tại trên đời này.
Một tin nhắn vang lên từ điện thoại của tôi.
Là của Bá Lộc.
"Kim Linh, chúng ta chia tay đi. Anh xin lỗi."
Tôi lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, đi trong màn đêm như một bóng ma.
Khi tôi về đến nhà, căn nhà vẫn còn sáng đèn. Bố mẹ và Hải Anh vừa trở về, trên mặt họ vẫn còn nguyên nụ cười hạnh phúc.
"Các người vui vẻ quá nhỉ?" Giọng tôi khàn đặc, lạnh lẽo.
Họ giật mình quay lại. Mẹ tôi nhíu mày, "Mày đi đâu về giờ này? Ăn mặc như ăn mày vậy."
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, "Tôi hỏi, các người có vui không?"
"Mày nói cái gì thế? Điên à?" Bố tôi gắt lên.
Tôi cười, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Tiền. Trả lại tiền cho tôi. Tám năm qua, mỗi tháng 15 triệu. Tổng cộng là 1 tỷ 440 triệu. Trả lại cho tôi."
Mẹ tôi sững sờ, rồi phá lên cười như nghe thấy chuyện hài hước nhất thế gian.
"Mày bị điên thật rồi! Tiền gì? Đó là tiền mày phụng dưỡng bố mẹ, là trách nhiệm của mày!"
"Trách nhiệm?" Tôi lặp lại, giọng đầy mỉa mai. "Các người có coi tôi là con không? Các người chỉ coi tôi là một cái máy rút tiền, một sự sỉ nhục!"
"Mày... mày dám ăn nói với mẹ mày như thế à?" Mẹ tôi lao tới, giơ tay định tát tôi.
Tôi không né. Tôi để bà ta tát.
Cái tát này, coi như trả lại công sinh thành.
"Bà Lạc," tôi gọi bà ta bằng họ, "số tiền đó không chỉ có tiền lương của tôi. Còn có tiền tôi làm thêm ở công trường, tiền tôi đi rửa bát thuê, tiền tôi bán máu. Các người tiêu xài trên mồ hôi, nước mắt và cả máu của tôi, các người không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
Mặt mẹ tôi trắng bệch.
Bố tôi gầm lên, "Mày nói láo! Đồ mất dạy! Tao phải đánh chết mày!"
Ông ta lao tới, nhưng tôi không còn sợ hãi nữa.
"Đúng vậy, tôi là đồ mất dạy. Nhưng các người thì sao? Các người có tư cách làm bố mẹ không?" Tôi cười lớn, nước mắt chảy dài trên má. "Hải Anh đâu? Vị hôn thê mới của Thế Bá Lộc đâu rồi? Sao không ra đây xem kịch vui?"
Bố mẹ tôi cứng đờ người. Họ không ngờ tôi đã biết tất cả.
"Mày... mày biết từ khi nào?" Mẹ tôi lắp bắp.
"Từ lúc các người lên kế hoạch cướp bạn trai của tôi, đưa cho chị gái tôi," tôi nhìn họ, ánh mắt lạnh như băng. "Tôi đã nghe thấy tất cả."
Tôi cảm thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ. Giống như linh hồn đã bị rút cạn, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch.
Bà Lạc, người được gọi là mẹ tôi, cuối cùng cũng từ bỏ vẻ mặt ngạc nhiên. Bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
"Biết thì đã sao?" Giọng bà ta sắc như dao. "Mày nghĩ mày xứng với Bá Lộc à?"
"Không xứng?" Tôi lẩm bẩm, cảm thấy cổ họng khô khốc.
"Đúng vậy!" Bà ta cao giọng. "Mày nhìn lại mình đi! Học hành không đến nơi đến chốn, cả ngày chỉ biết làm mấy công việc chân tay bẩn thỉu. Mày có gì để xứng với nhà họ Thế? Hải Anh thì khác. Nó xinh đẹp, có học thức, là du học sinh danh giá. Nó mới là người có thể làm rạng danh gia đình này, là người vợ hoàn hảo cho Bá Lộc."
Từng lời từng chữ của bà ta như những nhát búa tạ nện vào trái tim vốn đã đầy vết nứt của tôi.
Hóa ra, trong mắt họ, tôi chưa bao giờ là một phần của gia đình này.
Tôi chỉ là một người ngoài, một sự tồn tại đáng xấu hổ.
Thậm chí, tôi còn không bằng một món đồ trang trí trong căn nhà này.
Tôi nhớ lại tám năm qua, sau khi được tìm về, họ chưa bao giờ cho tôi đi học lại.
Họ nói: "Con lớn rồi, học hành gì nữa. Ở nhà phụ giúp gia đình đi."
Họ nói: "Ra ngoài chỉ tổ thêm chuyện, người ta lại đào bới quá khứ của con lên, làm mất mặt gia đình."
Tôi đã từng ngây thơ tin vào những lời nói đó.
Tôi đã nghĩ rằng họ thực sự muốn bảo vệ tôi.
Nhưng giờ đây tôi mới hiểu, họ chỉ muốn giam cầm tôi, biến tôi thành một con bò sữa, vắt kiệt sức lao động của tôi để cung phụng cho cuộc sống xa hoa của họ và đứa con gái cưng Lạc Hải Anh.
Họ xấu hổ về quá khứ của tôi.
Họ xấu hổ vì tôi đã lớn lên trong bùn lầy.
Thậm chí, tôi còn nghe được từ một người họ hàng xa rằng, sau khi tôi mất tích được vài năm, họ đã gần như từ bỏ việc tìm kiếm tôi.
Nếu không phải vì một chương trình truyền hình vô tình tìm thấy tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ được trở về.
Trở về một nơi được gọi là "nhà", nhưng lại còn lạnh lẽo hơn cả địa ngục.
Sự uất hận và đau đớn tích tụ suốt tám năm qua cuối cùng cũng bùng nổ.
Tôi không còn muốn kìm nén nữa.