/0/95824/coverbig.jpg?v=05c47a01b86b0c9717a5bc8b98bd441c)
năm tuổi hiến tủy cứu cháu trai, chồng tôi đã
m dâu cho người đánh gãy chân, vứ
vì suy hô hấp c
i phát, người chồng tàn nhẫn của tô
, tôi và con gái đã ch
ìn anh ta tìm thấy thi thể đã phân h
đẫm máu chưa từng được g
ươ
của Trần
yền lực của tôi, Võ Nhật Duy, đã ra lệnh cho người cưỡng ép lấy tủy của con bé. Tôi đã liều mạng cứu con, nhưng lại bị vợ của em chồng, Lã Trúc Phương, cho người đánh gãy chân và v
, tôi và con gái đã ch
về căn hộ mà chúng tôi từng gọi là nhà. Ba n
lớp bụi dày bay lên trong không k
n ki
ề che giấu. Anh ta nhìn căn phòng bừa bộn, đổ nát như một bãi
g là một người phụ nữ b
anh ta, nghe thấy lời buộc tội v
u? Luộm
ng góc nhỏ cho đến khi sáng bóng, chỉ vì anh ta là người ưa sạch sẽ. Mỗi ngày,
m qua, có bao giờ thực sự
một
một nơi lạnh lẽo, đầy bụi bặm, vậy mà
ăm?" Giọng nói của anh ta lạnh như băng, vang vọng trong căn phòng trốn
c Phương, em dâu của tôi, người phụ nữ c
vẻ đáng thương. "Anh đã tìm thấy chị Diep chưa? Lạc... Lạc nó không xo
ỗi tiếng khóc của cô ta như một mũi kim
sự dịu dàng đó, tôi chưa bao giờ có được. "Anh sẽ không
trước, chị ấy đã..." Trúc Phương ngập ngừng, khéo léo nh
t của Võ Nhật Duy
giọng nói khiến không khí như ngưng đọng. "An Ngân Thảo cũng l
h nh
iệm gì chứ? Con bé bẩm sinh đã mắc bệnh hen suyễn nặng, mỗi lần thời tiết thay đổi đều phải n
Trong mắt anh ta, con gái của chúng tôi chỉ là một
thành phố này lên cũng phải tìm ra
thoại, sự tàn nhẫn trong giọng nói
ừng yêu bằng cả sinh mệnh. Giờ đây, trong mắ
m
nh không cần p
a năm trước, vào chính cái ngày anh ra lệnh
 
 
 GOOGLE PLAY
 GOOGLE PLAY