của Trần
không th
g nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứng tử.
n ôm vào lòng, đứa con gái mà anh ta l
ba năm
nộ tột cùng. Anh ta vò nát tờ giấy, gân xanh nổi lên trên trán. "Cô được lắm! Vì để trố
, linh hồn
t mọi tội lỗi lên đầu tôi. Anh ta ch
ới trợ lý, "Đưa cô ta đến nhà thờ tổ của nhà họ Võ! Tôi muốn cô t
im lặng, lúc này mới lên tiếng.
muốn như vậy đâu. An Ngân Thảo dù sao cũng là
y mắt lại ánh lên một tia
ật Duy, "Em sẽ khuyên chị ấy. Dù sao em cũng là dì của Ngân
ười trên môi tôi
g, "xin anh đừng trách chị Diep nữa. Mọi lỗi lầm đều
t, trán va vào sàn nhà lạnh lẽo tạo
xót xa. "Phương, em làm gì vậy? Em đứng lên
, nước mắt như mưa. "Là em đã không chăm só
vào lòng. "Anh không cho phé
ương, rồi lại nghĩ đến sự "bướng bỉnh, độc ác" của t
ắt Nhật Duy lóe lên một tia tàn nhẫn. Anh ta
số của
ấy dãy số đó, vẻ mặt thoáng qu
già ở quê." Nhật Duy cười lạnh. "Ba năm trước, chính bà ta đã dám đến công ty
uốn 'mời' bà ta lên thành phố, để cho Trần Ngọc
hụ nữ già nua, gầy gò, bị người c
đứng bên cạnh Võ Nhật Duy, đôi m
h mày đã hại chết con gái t
về phía Trúc Phương, giơ bàn tay chai sần, gầy guộ
ốp
do dự, thẳng tay tát mẹ
ngã xuống đất, k
"Tôi cho nhà các người ăn, cho các người ở, mà các người lại không biết
ể mà bà từng hết mực yêu quý. Bà đ
ật Duy, mày đi tìm nó làm gì? Nó chết rồi! Co
vọng khắp căn phòng, như một
 
 
 GOOGLE PLAY
 GOOGLE PLAY