Ái Th
ta đặt đĩa táo xuống, đứng dậy và rời khỏi phòng b
i, bỏ lại tôi một mình với vết
riệu Nam không đến đón tôi. An
tục thu dọn hành lý của mình. Lần này, k
ệc, Dương Vi Cầm đột nhiên xuất hiện ở cửa. Cô ta đã bì
một nụ cười không mấy thân t
hút quà nhỏ. Là chocolate Bỉ mà anh Nam đặc biệt m
ô ta. Cô ta mang đến đây để k
ngọt," tôi lạnh lùng đáp,
Ái Thy, sao chị lại lạnh lùng như vậy? Dù sao bây giờ chúng
ạnh hai từ "
m nào như cô," tôi nó
g anh Nam còn yêu chị. Anh ấy ở bên chị chỉ
"Vậy nên cô có thể đi được rồ
Dương Vi Cầm. Cô ta đột nhiên lao tới, nắm
giụa. Vết mổ của tôi vẫn chưa lành hẳn
hết sức kéo tôi. Cô ta kéo tôi đến s
Chị Ái Thy muốn đ
h ngã xuống nước, đồn
đau như bị xé ra. Tôi không biết bơi. Tôi ho
.. cứ
chạy ra. Anh ta nhìn thấy hai ch
về phía Dương Vi Cầm. Anh ta ôm lấy cô ta, ngư
lờ tôi, người đang t
g tôi. Phổi tôi đau rát. Ý
sơ cứu cho Dương Vi Cầm trên
lên, vội vã chạy vào nhà
đã bỏ m
ôi chết chìm tr
chúng tôi đã từng có
cảm giác duy nhấ
àm vườn lớn tuổi đã nhìn
g phòng của mình. Quản gia, bà Lan,
tỉnh rồi. Tạ
rồi?" tôi hỏi,
cô Vi Cầm đến bệnh viện rồi ạ. Cậu chủ nói...
ó gì đá
, nước mắt c
mạng sống của tôi
hu vườn. Tôi đến bên cây tử đằng mà chính tay Triệu Nam đã tr
là niềm tự
ôi ra lệnh cho
chủ, đây là c
hặt nó đi!"
cái cây mà tôi từng yêu quý ngã xuố
ức ảnh, những món quà, tất cả những thứ liên
, nuốt chửng quá
múa, cảm thấy một sự
anh và tôi, không còn bấ
về nhà vào buổi tối, họ đã sững
h trống rỗng, không còn một món đồ trang trí nào. Mọi t
yêu của tôi d
thành
-