mình tức đến hộc máu để cưới tôi, người đ
trai năm tuổi của chúng tôi lên bàn phẫu
em gái nuôi đang mang th
ã chết trong đ
ro cốt của con tôi trộn vào b
g tin tôi mà còn tát tôi, đổ hết tội lỗi lên
mệnh đã vì một người phụ nữ khác
ôi đã uống loại thuốc có thể xóa
ươ
h Ma
hương bằng kính ở Đà Lạt chỉ vì tôi nói tôi thích, người đã tam bộ nhất bái, trán dập đến chảy máu lên đỉnh núi Bà Đen để xin một
gỉ sáng loáng một cách đáng sợ. Con trai tôi, bé Bo, mới năm tuổi, đang nằm trên chiếc bàn kim loại lạnh lẽo, tay chân bị nh
rông anh ta không giống một người cha, mà giống một tên đồ tể. Ánh mắt anh t
lạnh lẽo như tiếng kim loại va vào n
anh ta hết mực cưng chiều, người vừa t
chã rơi. "Quân Đông, anh làm ơn thả con ra đi, thằng
ầm lên một con dao phẫu thuật, lưỡi dao sắc bén lóe lên dưới ánh đèn. "Tôi đã phạm sai lầm trong một đêm
o đến gần cánh tay
ột bàn tay vô hình bóp nghẹt. "Đừng mà, Quân Đôn
nhưng hai tên vệ sĩ cao to đã giữ chặt tôi lại.
uối," anh ta gằn giọn
ết!" Tôi khóc nấc lê
và không một chút do dự, lưỡi dao rạ
é và mặt bàn kim loại. Bé Bo giật nảy mình tỉnh lại trong cơn đau đớn t
ẹ ơi, cứu con!
ch điên cuồng. "Trương Quân Đông! Anh
g của bé Bo. "Tiếp theo sẽ là quả thận của nó. Tôi sẽ lấy thận trá
n nào khác. Trương Phương Thảo đã gọi cho tôi sáng nay, khoe khoang rằng cô ta sẽ đến bệnh viện đ
ng," tôi nói trong tuyệt vọng, giọng khả
ập tức cởi áo blouse, vội vã lao ra khỏi phòng mà không thèm liếc nhìn con t
hét lên với hai tên vệ s
Bo, dùng tay cố gắng bịt vết thương ch
thào, đôi mắt to tròn dần mấ
hầm lấy thằng bé, nước mắt rơi như mưa. "Co
đã quá
n biến mất. Đôi mắt thằng bé nhắm lại. Bàn tay nhỏ
ược gì nữa, chỉ có một khoảng trống mênh môn
, cho đến khi một người bạn của tôi, một tiến sĩ thần
ơng Quân Đông ở bên ngoài, anh ta đang nói
phá thai, đó là con của anh. Anh sẽ ly hôn v
iờ đây lại giống như hàng ngàn mũi kim đ
u? Trác
đều là
con trai mình vì mộ
o. "Loại thuốc mà cậu từng nói... loại thuốc có t
êu điên cuồng, sự phản bội tàn nhẫn, và nỗ