h Ma
ong vòng tay của Trương Quân Đông, một tay ôm bụng, vẻ
g. Anh ta bế thốc Phương Thảo lên, giọng nói đầy lo lắng, "
"Quăng cô ta vào nhà kính ở Đà Lạt! Không có lệnh của tôi, khô
nh ở Đ
ng bằng kính mà anh
inh chứng cho tình yêu của anh ta. Giờ đ
ường dài từ Sài Gòn lên Đà Lạt, tôi không nói một lời, không cử động, chỉ ngồi đó
g còn cảm thấy sự lãng mạn hay ngọt ngào nữa, chỉ thấy buồn nôn. Hàng ngàn, hàng vạn bông hoa oải
và cánh cửa sắt nặng n
thiêu. Không có một giọt nước, không có một chút thức ăn. Trương Quân Đông muốn dùng cái n
trớ
g vì mất nước. Tôi nằm trên nền đất khô cằn, giữa những luống hoa oải hương, cảm nhận sức lực dầ
lại đây
i rồi, mẹ sẽ đến
ng. Tôi không có nước, phải cố gắng nuốt khan. Viên thuốc
hai. Chỉ còn n
Quân Đông đứng trước mặt tôi, ánh mắt anh ta đầy yêu
m. Anh xin lỗi.
an biến. Chỉ còn lại không khí khô
như không còn ý thức. Tôi
ánh cửa nhà
n lịch lãm, nhưng khuôn mặt thì hốc hác và đầy vẻ mệ
ng
ng nhúc
hìn vào mắt anh ta. "Cô giả vờ chết à? Tôi nói cho cô
ta bằng đôi
hút do dự. "Bác sĩ nói cái thai không sao. Nhưng
không phải vì lo cho tôi, mà
hận tôi sao?
. Hận? Tôi không
ách thức sự kiên nhẫn của tôi. Uống nước đ
mát lạnh chảy xuống cổ họng khô rát, khiến tôi h
hai nước, anh ta kéo tôi đứng
i: "Sợi dây chuyền mặt trăng mà mẹ
đã trao nó cho tôi trước khi qua đời, và nói rằng tôi là
tôi hỏi, gi
ọng thản nhiên như không. "Em ấy thấ
có thể lấ
của tôi sao? Chồng tôi, con tôi,
nụ cười điên d
ném nó ra ngoài cửa sổ xe. Chiếc xe đang chạy trên c
a sát trên mặt đường chói tai. Anh ta quay sang, ánh mắ
hãi. Tôi chỉ nhìn t
không trung. Cuối cùng, anh ta buông
ai, cô đ