h Ma
chắc không? Đây là một loại thuốc thử nghiệm, nó có thể xóa
p, giọng nói trống rỗng. "Tôi chỉ m
viên thuốc con nhộng. "Mỗi ngày một viên. Cần một tuần để nó phát huy tác dụng hoàn toàn. Sau
ng tay. Đó là chiếc phao
ta đang bận chăm sóc cho Trương Phương Thảo ở bệnh viện. Tôi đứng trước di ảnh của c
ự từng là tổ ấm của chúng tôi. Tôi
g Quân Đông đang ngồi trên sofa. Anh ta trông có vẻ
ề phía tôi. "Anh đã nấu chút canh tẩ
thuốc bắc và saffron lan tỏa. Saffron, loại gia vị đắ
mềm lòng. Có lẽ anh ta hối hận rồi?
ng ngay. "Tại sao anh lại ở đây? Khôn
m em thế nào. Mai, anh biết em đau lòng. Anh cũng
cay đắng hiện trên môi. "Trương Quân
sai. Nhưng anh không thể bỏ mặc Thảo Thảo. Cô ấy cần
i
hằm, không thể tin vào
cô ta sống trong ngôi
"Như vậy tiện cho việc chăm sóc cô ấy. Em là vợ
rẩy. Hơi nóng phả vào da thịt, n
ng, anh có còn
tránh câu hỏi của tôi, chỉ v
fron. Đúng, nó có tác dụng an thần, nhưng với liều lượng lớn,
canh xuống sàn nhà. Nướ
," tôi nói, cố giữ cho
ất vọng và tức giận, nhưng rất nhanh
đuối và xanh xao, được một người giúp việc dìu vào. Cô ta mặc
i, giọng nũng nịu. "
, ánh mắt đầy lo lắng và yêu thương. "Sao em lạ
ôi với một nụ cười đắc thắng. "Chị Mai, chị về rồi à? Em xin
tay, móng tay đâ
hảo Thảo một bát cháo đi,"
im không
, vẻ mặt tủi thân. "Chắc chị vẫn còn giận em. Em biế
Trương Quân Đông vỗ về
, ánh mắt lạnh lùng. "Huỳ
phải để nấu cháo. Tôi chỉ muốn rời
n ăn, Trương Phương Thả
m có thứ nà
hiếc hộp gốm nhỏ, được
gì?" t
nghĩ chị sẽ muốn giữ nó bên mình. À, lúc nãy trong bếp còn một bát canh gà em hầm
lớp bột mịn màu xám trắng. Và trên lớp bột đó, tôi c
àn. Một mùi tanh tưởi kỳ lạ xộc
mùi tr
n trong tôi. Tôi hất tung bát canh xuống đất, lao
hét lên, ng
Trương Phương Thảo ngã trên đất, bên cạnh là bát canh vỡ và tro cốt
i! Cô điê
ng sàn. Đầu tôi đập mạnh vào cạnh bàn, và má
t của con trai mình, giờ đã bị trộn lẫ
vỡ nát thàn