của Lươ
ặp đi lặp lại trong đầu tôi như một bản án tử hình. Thú cưng. Không
mắt của Hoài Đông Hải. Nhưng không có gì. Anh chỉ đứng đó, khuôn mặt n
i. Sự tận tâm của tôi. T
iác như nhà nữa. Nó giống như một phòng giam. Tôi từ chối chạm vào con gấu bông lớn mà anh đã tặng tôi vào sinh nhật năm ngoá
tranh tôi đã vẽ anh, những món quà anh đã tặng tôi, những cuốn sách anh
tôi trút bầu tâm sự, viết về tình yêu câm lặng của mình dành cho anh
cuối cùng, t
g Hải. Nó không phải là mực. Nó là máu. Một dòng chữ mà anh đã viết từ nhiều nă
của cô là của nhà họ Hoài. Cô l
i
tôi. Tôi không phải là một thành viên trong gia đình. Tôi không phải là một con người trong
thịnh nộ lạnh lẽo. Tôi bật khóc, không phải những giọt nước mắt yếu đuố
Từng mảnh giấy vụn rơi xuống sà
ưởng đã
n phòng bên cạnh phòng của Hoài Đông Hải, căn phòng từng được dành c
ách lớn, nơi cô ta ngồi trên chiếc ghế bành mà Hoài Đông Hải
g cô ấy một món quà nhỏ để thể hiện thiện chí," Phương
một chiếc hộp nhung màu đ
Mà là một chiếc vòng cổ bằng kim loại rẻ tiền, trông giống như mộ
tôi ng
lần, tôi đã vô tình đeo một chiếc khuyên tai rẻ tiền và cổ tôi đã nổi mẩn đỏ
tôi cầu xin một sự can thi
đứng đó, khoanh tay trước ngực, một vị thần l
ọng nói anh không một chút do dự. "Đó là
lẽo và nặng trĩu. Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người,
ai tôi, giọng nói nhỏ đến mức chỉ tôi nghe th
ững người giúp việc như những mũi kim châm vào da thịt tôi. Chiếc
t, để không ai có thể nhìn thấy sự n
ã nhậ
hấp nhận
iờ đây, anh ta đã chuyển quyền