của Lươ
Hoài Đông Hải. Tiếng cười khúc khích của Đường Phương Quyên, tiếng ly rượu va vào nhau
ó bỏng rát và ngứa ngáy. Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với sự trống rỗng trong tâm hồn
ăm của tôi đã t
gái trong gương có đôi mắt đỏ hoe, làn da tái nhợt và
yết liệt, tôi cắt phăng mái tóc dài mà Hoài Đông Hải luôn yêu thích. Anh từng nói
khứ. Khi tôi nhìn lại vào gương, một người lạ mặt với mái tóc ngắn, lởm chởm nhìn lại tôi.
huốc, nhưng đêm nay, tôi cần một thứ gì đó để lấp đầy sự trống rỗng. Làn khói đắng ngắt tràn vào phổi
t điếu này đến điếu khác, c
ng Phương Quyên. Cô ta mặc một chiếc áo choàng lụa mỏng
tóc của tôi. "Ồ, Lương Thanh. Em đang cố gắng tạo ra một pho
ôi chỉ nhìn cô ta bằ
u chuyển sang vẻ quan tâm giả tạo. "Cổ của em sao thế kia? Bị dị ứng à? Tộ
Đông Hải, khóc lóc và cầu xin sự thương hại, để rồi anh ta sẽ
về. "Anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn t
nữa. "Không cần đâu," tôi nói, giọng l
i khi. Anh liếc nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên mái tóc của tôi một giây, rồi lướt xuống vết mẩn đỏ tr
óc của mình vậy?" anh hỏi
ông tr
thuốc?" anh tiếp tục, giọ
cho anh ta sự thỏa mãn khi thấ
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy, Lương
ôi nói dối một
" anh gầm lên, bàn tay siết chặt lấy cằm tôi, buộc tôi phải nhìn vào mắt anh. "Cô nghĩ cô c
ghen tuông điên cuồng mà tôi từng lầm tưởng là t
giọng ngọt ngào. "Đừng nóng giận với
tôi, ánh mắt vẫn đầy đe dọa trước khi anh
g run rẩy. Tôi sẽ không tỏ ra
ên. Một thông báo từ mạng xã hội. Tôi
sự kiện tối qua. Anh đang ôm eo cô ta, và họ đang nhìn nhau, nụ cườ
Qu
àng c
ột nàng công chúa trong chiếc lồng son? Một món đồ ch
mà tôi đã tạo từ lâu. Dưới bài đăng của anh, tôi để lại một bì
ni
th
ủa anh khỏi điện thoại của mình. Tôi xóa số của anh. Tôi
c kết thú