/0/95683/coverbig.jpg?v=6970090651e926637573d6eb4b06a3eb)
được đo bằng sự kín đáo của trang phục. Mười tám năm qua, tôi
tự do của tôi. Nhưng ngay trước ngày nhập học, mẹ đã lôi va
Khi tôi hét lên trong tuyệt vọng, b
tao à? Muốn ăn mặc như
giấy báo nhập học, tươ
g phải là tình yêu, mà là ham muốn hủy diệt. Bà t
Con sai rồi mẹ ơi... Xin mẹ cho con đi học... Con sẽ nghe lời mẹ." Nhưng khi quỳ dưới ch
ươ
của Mạnh
sắt đá rằng phẩm giá của một người phụ nữ được đo
ồng phục của tôi, là nhà tù của tôi. Trong khi bạn bè xúng xính trong những chiếc váy ngắn, những chiếc quần jean bó sát, tôi lại lủi thủi tro
t dao vô hình, cứa sâu vào l
duy nhất, trong chuyến dã ngoại của trường. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình là một con người, một cô gái bình thường. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Mẹ tôi đã phát
a mình, biến nó thành động lực học tập. Tôi lao vào học như điên, tin rằng
ngoại của một trường đại học danh tiếng ở Thành phố Hồ Chí Minh, kèm theo h
c sinh giỏi của mình để mua sắm. Những chiếc váy, những chiếc quần short, những chi
i đã quá
ng. Vẫn với vẻ mặt lạnh lùng cố hữu, bà lôi chiếc vali của tôi ra giữa nhà. Trước ánh mắt kinh ho
ên, nuốt chửng
A
i. Âm thanh đó không giống tiếng người, nó g
một con quái vật tham lam, liếm láp, thiêu rụi từng chiếc áo, từng cái qu
hồn tôi. Tôi quỳ sụp xuống sàn, cơ thể run lên bần bật. Nước mắt lã chã rơi, hòa vào những vết b
tôi đã sụp đổ
ì vậy? Gào khóc nh
ạnh lẽo và đầy khó chịu. Bà ta t
y rồi họ cười vào mặt cái gia đình
vào khuôn mặt vô cảm của bà. Một cảm
lạc đi, nức nở. "Con đã làm gì sai? Chỉ là vài bộ quầ
òn đáng sợ hơn cả quỷ dữ. "Mày hỏi
khoa, mày có học bổng là mày thoát khỏi tao được à? Mày tưởng lên thành
bà, tôi chỉ là một đứa con gái h
n sống, mày đừng hòng thoát khỏi sự kiểm soát của tao. Mày
tôi. "Đây, mang theo những bộ đồ cũ của
. Mọi sức lực trong tôi như bị rút cạn. Sự phản khán
mẹ tôi đập nát để rạch một đường trên cổ tay mình. Không sâu, chỉ đủ để máu rỉ ra. Tôi đã dù
vì bà ta thương tôi, mà vì bà
ghĩ đó là một chiến thắng. Tôi đã tận hưởng ba
ba năm cấp ba. Hy vọng rằng một
có lẽ mẹ yêu tôi theo một cách riêng củ
đang lụi tàn và ánh mắt độc địa c
Bà ta không muốn bảo vệ tôi. Bà ta muốn hủy diệt sự tự tin của tôi, m
on lại là
n từ cửa. Ông vừa đi làm về, trên người v
ữa nhà và hai mẹ con tôi. "Huyền
y! Em chỉ nói nó vài câu mà nó đã gào khóc, định đốt nhà tự tử đấy. Em chỉ muốn tốt cho nó th
ịch hoàn hảo của một người mẹ
i. Quỳnh Giao, con cũng đừng làm mẹ buồn nữa.
vào phòng làm việc, như thể mớ hỗn đ
người cha này. Ông ta chưa bao giờ đứng về phía tôi, chưa bao giờ bảo vệ tôi. Đối với ông ta, tôi và mẹ
g còn gì
ay lại nhìn mẹ t
ngạc
ng ty là để giữ thể diện cho cha, đó là 'công'. Con ăn mặc quê mùa, xấu xí, để người ta thấy con gái nhà Mạnh gia thật
n nỗi mặt đỏ bừng, giơ
ốp
ng không phải tôi. Tay bà t
ày cuộc sống này, mà mày dám nói với tao như thế à? Công dung ngôn hạnh là để giữ gìn phẩm giá, đ
phun ra những lờ
cho mày biết, chỉ cần tao không đồng ý, mày đừng hò
của tôi. Đôi mắt bà ta long lên sòng sọc, bàn tay run
nỗi sợ hãi tột cùng bao

GOOGLE PLAY