của Mạnh
ướm máu của tôi cuối
à ta thích nhìn thấy tôi thảm hại, đau khổ và phục tùng dư
u ban ơn. "Lần này tao tha cho mày. N
ọc xuống trước mặt tôi, như
. Nhìn mày t
u gối tôi đã quỳ quá lâu, tê dại và mất
ỡ tôi. Nhưng cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Có lẽ ông ta đã đeo tai nghe đ
nóng. Ông ta nhìn tôi, rồi nhìn mẹ tôi, vẻ mặt vẫn bình
ủa tôi, cũng chẳng để ý đến bộ dạng thảm hại của
điều kiện. Bà ta ném cho tôi một chiếc túi vải cũ,
một nửa. Mày tự lo liệu đi. Học
a tôi, rồi cầm lấy tuýp thuốc mỡ duy
n. "Cứ để nguyên như vậy cho người ta thấy. Để họ
hất đến trường. Bà ta muốn biến tôi thành một con quá
chiếc quần đen rộng thùng thình, mái tóc rối bù, cái trán sưng tím và
ôi, tò mò, soi mói, và cả th
đó bị
quá, chắc là bị
iệc nhà họ? Nh
hỏ nhất có thể. Mỗi một ánh nhìn, mỗi một lời bà
ột nụ cười từ ái. Bà ta thỉnh thoảng lại quay sang vuốt tóc tôi, c
i đường cẩn
chăm chỉ học hành, đ
ặng, đóng tròn vai một ngườ
ấu xí làm nền cho sự hoàn hảo đó. Bà ta muốn mọi người tin rằng bà ta là một người mẹ
rộng rãi và sạch sẽ. Ba bạn cùng phòng của tôi đã đến trước. Họ
tôi, họ đề
lên tiếng trước, giọng ngọt như mía lùi. "Con bé nhà tôi n
g người bạn mới. Tôi chỉ biết đứng im, nắm
ử. Họ cố gắng nở một nụ cười chào hỏi, nhưng
đó. Bà ta bắt đầu kể lể
òi theo bạn bè. Tôi phải nghiêm khắc lắm nó mới được như ngày hôm nay.
, khoe những vết bỏng
áo đến mức này. Tôi muốn hét lên, muốn vạch trần bộ mặt g
au chóng rời đi, để tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Chỉ
sống một cu
ời về đi ạ, con tự lo đ
rỡ, một nụ cười k
xin phép ban quản lý ký túc xá rồi. Mẹ sẽ ở lại đây một t
i
ắt tôi tối sầm l
hòng này? Với tôi và b
ầm. "Mẹ... mẹ nói sao ạ? Ký túc xá có nội qu
ối quá gay gắt, bà ta sẽ lại nổi đ
nhếch môi. "Tao
đối, như thể không có quy tắc nào

GOOGLE PLAY