hững nuối tiếc của kiếp trước, cùng người chồng Phan Quang Thái v
o trúng tuyển đại học, hai người đàn ông
lại để kèm cặp cho "bạch nguyệt quan
h kỷ, nói rằng họ nợ Nhật Lệ
n, còn tàn nhẫn viết vào sổ lưu bút của tôi: "Ngư
hải để họ bù đắp cho tôi, mà là
họ. Kiếp này, đối mặt với sự phản bội, tôi bình thản ném
đi du học, bắt đầu một
Trinh sẽ chỉ sống
ươ
u Trin
ường đại học mơ ước, cũng là ngày hai người đàn ôn
g tôi lại mát rượi như nước hồ thu. Tôi cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển
c mã Bùi Tân Định. Tôi nhớ như in ánh mắt đau khổ đến tột cùng của họ bên giường bệnh, nhớ những lời hứa hẹn kiế
ằng cuộc đời này là một món quà, là cơ hội để ch
ời bạn thân thiết nhất, cùng nhau lớn lên, cùng nhau ôn thi, cù
ay tấm vé đến tương lai, tôi lại
của thầy chủ nhiệm. Thầy đang cầm da
hìn tôi, ánh mắt đầy khích lệ. "Điểm của em th
Thái và Bùi Tân Định đang đứng bên cạnh. Họ vẫn im lặng, ánh
tay họ. "Nhanh lên, điền vào đi chứ. Chúng ta
ái, người ở kiếp trước là chồng tôi, người đã thề non hẹn biển b
ùng và xa cách, "bọn tớ sẽ không
giấy báo trong ta
cậu nói
hi lại." Bùi Tân Định tiếp lời,
quyết định vào giây phút quan trọng này? Chúng tôi đã cùng nhau nỗ lự
gì đã xảy ra mà
ải thích trong ánh mắt họ. Nhưng tất cả
, mỏng manh bước vào. Đặng Nhật Lệ. Cô ta là bạn cùng lớp của chúng tôi,
hóc. Cô ta khẽ cúi đầu chào thầy chủ nhiệm, rồi đ
ay sang nhìn cô ta, ánh mắt họ tràn ngập sự lo lắng và
?" Phan Quang Thái bước tới
g. "Tớ... tớ không biết phải làm sao nữa. Bố mẹ tớ nói nếu
mơ hồ len lỏi trong tâm trí tôi. Tôi không muốn tin vào s
chuyện gì?" Tôi hỏi lại, g
hất của lớp. Với điểm số này, các em có thể vào bất cứ trường nào mình muốn. Tại s
i cùng cũng nhìn thẳng vào tôi. Nhưng trong đó không có
Bọn em sẽ ở lại, để kèm cặp cho Nhật L
hư một nhát dao vô hình,
p cho
sẵn sàng từ bỏ ước mơ của m
ã trở thành một nỗi ám ảnh, một niềm tiếc nuối khôn nguôi trong lòng Phan Quang Thái và Bùi Tân Định
tôi và khóc, anh ta nói rằng anh ta cảm thấy có l
ra l
à để họ bù đắp cho tôi, mà là
ếp trước, lời hứa của họ, tất cả đều không đáng một đồng s
phải chết trong bệnh tật. Nhưng không, sự hối tiếc của họ là vì
, họ chưa từng tỏ ra lạnh lùng với tôi. Nhưng bây giờ, vì một
nực
hể tin nổi. "Vì một người không liên quan mà từ bỏ tươ
t. "Nhưng bọn em không thể làm khác
đừng ích kỷ như vậy. Cậu đã có tất cả rồi, còn Nhật Lệ thì không có g
n
nụ cười còn đắ
ắt các cậu, tôi
chỉ nghĩ đến bản thân mình, chỉ nghĩ đến cái gọi là Đại học Kinh tế Quốc dân. Cậu có bao giờ thực
ngực tôi như bị một tảng đá đè nặng. Gò m
đôi mắt ngấn lệ nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lê
vội vã quay sang dỗ dành Nhật Lệ. "Đừng khóc
i khỏi văn phòng, như thể ở lại thêm một g
chủ nhiệm trong căn ph
ng dữ đang cuộn trào trong lồng ngực. Nước mắt
ng
tôi trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ
và thương cảm. "Kiều Trinh, em đừng vì giận d
" Tôi lắc đầu. "Em
ọ hàng xa ở Úc, nói rằng nếu tôi muốn, họ có thể giúp tôi làm thủ tục du h
giờ, mọi t
ại học trong nước nữa." Tôi ngẩng đầu, n
g sờ. "Du học? Em.
. "Chỉ mong thầy giữ bí mật giúp em. E
hấy tôi. Tôi không muốn
ôi sẽ tự mình s
àn toàn mới. Quá khứ đau buồn đó, tôi sẽ vứt bỏ lại sau lưn