u Trin
ang Thái cùng Bùi Tân Định quyết định ôn thi lại để k
y cuối cấp, tôi đã trở thành
hí ồn ào, náo nhiệt. Những tiếng xì xào, những ánh mắ
chưa? Kiều Tr
ang Thái và Tân Định lại chọ
ng lai rộng mở. Một bên là một cô gái học lực trung
hương lắm, nhà nghèo, bố mẹ lại ép gả. Qua
sao cũng là tình cảm bao nhiêu năm. Mà tôi thấy Kiều Trin
ái tim vốn đã đầy sẹo của tôi. Tôi cúi gằm mặt, bàn tay n
g cười nói vui vẻ. Tiếng cười trong trẻo, thánh thót của
chuyện cười để chọc cho cô ta vui. Mỗi lần Nhật Lệ bật cười, ánh mắ
với tôi, lại chói t
t bại. Tôi nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai. Phan Quang Thái và Bùi Tân Định đã rất lo lắng, nhưng họ chư
dỗ dành người khác. Chỉ là họ không
n Quang Thái nói, giọng anh ta dịu dàng nh
ắng gì cả. Chuyện học hành cứ để bọn tớ lo. Bọn
, những sự quan tâm mà tôi chưa bao giờ có đư
nh rằng họ sẽ viết cho tôi vài dòng, dù chỉ là những lời chúc sáo rỗng. Tôi đã tự nhủ rằng, sau này
cho sự cố chấp
âu, lấy hết can đảm đứ
hìn thấy tôi. Cô ta ngừng cười,
nh đưa lưu bút cho Thái và Định viết à?" Giọng
h quay lại. Ánh mắt họ nhìn tô
n Quang Thái nói. "Bọn tớ kh
ông còn cảm thấy đau đớn đến chết đi sống lại nữa. Có lẽ vì
bút." Tôi nói, giọng bình thản.
tôi ng
gì?" Bùi Tâ
hẳng vào Đặng Nhật Lệ, "cô
i chép cẩn thận, hệ thống hóa toàn bộ kiến thức của ba năm t
còn tưởng cậu sẽ giữ khư khư lấy nó chứ. Được thôi, nếu cậu đưa vở gh
ta rõ ràng là đồng tình. Họ nghĩ rằng tôi đang
khẩy tr
ột cách dứt khoát. "Ngày m
iên trước sự sản
c người viết lưu bút nữa. Cứ giữ lấy nhữ
ước đi, không thèm liếc nh
i từ chối. "Vũ Kiều Trinh, cậu đừng có giả vờ thanh cao. Cậu là
người bạn đứng gần đó, nguệch ngoạc vi
lòng. Đừng làm p
chân tôi. Tôi cúi xuố
huộc của Phan Quang Thái, nhưng những gì
ích kỷ và phiền phức như bây giờ nữa. Người tôi y
ậu sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình, và đ
ngực tôi đau như có ai đó
tôi, họ lại mỉm cười đắc thắng. Họ thậm chí còn ghé t
n cười, cười đến mứ
iều Trinh, ngày mai cậu nhớ mang vở ghi chép đến tận nhà
đã từng cầu xin họ đưa tôi đi dạo một vòng
hạy dọc sống lưng tôi. Mọ
o dự, tôi quay người, đi thẳng đến thùng r
không có được, đến một ngày,
Nhật Lệ đi du lịch khắp nơi để giải khuây. Họ hứa hẹn sẽ giúp cô ta đỗ vào
im tôi vẫn còn đau. Nhưng nỗi đau kéo
g Anh và chuẩn bị hồ sơ du học. Tôi k
ừ bây giờ, sẽ không