u Trin
mời nhập học từ một trường đại học danh tiếng ở Úc đến đúng vào ng
cẩn thận. Chuyến bay của tôi cất cánh lú
Định đang đứng chặn ở đầu đường, vẻ mặt hằm hằm tức giận. Đặng Nhật L
họ. Tôi không muốn dây dưa thêm
ào chiếc vali trong tay tôi, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. "Đi đâu mà vội vàng thế? Lại
u bớt những ảo tưởng bệnh hoạn đ
vào lòng bàn tay. Cơn giận dữ cuộn lên tro
iọng lạnh như băng. "T
gằn. Anh ta giật lấy một cuốn vở dày từ t
vai tôi, một cơn
, vậy mà cậu lại nỡ lòng nào phá hỏng cuốn vở ghi chép của mình, còn v
g nhặt cuốn vở lên. Lật vài trang, tô
ch ngoạc, và xen kẽ vào đó là những từ ngữ tục tĩu, xúc ph
iết là do ai làm. Đặng Nhật Lệ tự biên tự d
liên quan đến tôi.
hư vậy? Tớ biết cậu ghét tớ... nhưng tớ thật sự không ngờ cậu lại làm thế... Tớ... tớ từ n
im anh ta tan nát. Anh ta quay san
a chỉ thẳng vào mặt tôi. "Quỳ xuống! Quỳ xuống xin lỗi Nhật Lệ ngay lập t
"Viết giấy cam đoan đi. Cam đoan rằng nếu năm sau Nhật Lệ thi trượt
nhẫn đến mức khiến
ng lòng bàn tay. Tôi hít một hơi thật s
nói, giọng bình tĩnh đến đáng
ra tấm vé máy bay và
Tôi sẽ đi du học. Con đường của các người, các người c
ân Định chết lặng. Họ nh
y tôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào từng con chữ trên đó
cách không thương tiếc
ì, làm ơn t
Ánh mắt họ chợt lóe l
vọng của Đặng Nhật Lệ. Anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ
ới Nhật Lệ, nên cố tình đến muộn, rồi lấy tấm vé máy bay này ra để uy hi
úng là tâm cơ hiểm độc! Vũ Kiều Tri
óc lóc quay về tìm bọn tôi! Loại người như cậu, ra nướ
lời nào. Thậm chí không
ọ, vẫy một chiếc xe buýt đang
t của Phan Quang Thái khi nhìn Đặng Nhật Lệ dườn
không qu
phỏng đoán suy nghĩ của
uá khứ tồi