an Hoà
ẩm Đức Ân vang lên qua điện thoại, không phải
, thứ mà trước đây tôi từng nghĩ là biểu tượng của sự chăm sóc, nhưng giờ đ
sự sắc bén mà tôi hiếm khi nghe thấy. Anh trai tôi, người luôn tr
nói chắc nịch hơn tôi nghĩ. "Chỉ là... có vài
t chút do dự. Tên của hắn được thốt ra từ
ho em. Em có thể tự lo được. Em hứa
vì lo lắng, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự tức giận bị kìm nén. Anh không bao giờ thích Phan Vĩnh Ân,
ới anh, nếu có bất cứ chuyện gì, em phải gọi cho anh
hứ
ơng lớn. Tôi cần phải lấy lại bình tĩnh. Tôi không thể sụp
ây bút, bắt đầu viết ra một
việc ở
tất cả đồ
thứ liên quan đ
điện thoại, và tất cả các t
tất cả vide
à cũng là phần quan trọng nhất. Tôi không thể rời đi khi vẫn còn
ôi. Đó là hạn chót.
hộ, trên người vẫn còn mặc bộ vest đắt tiền, nhưng
h ta đến gần, cúi xuống
hản xạ ngh
đôi mắt sắc bén nh
ắng giữ giọng bình thản. "H
một nụ cười mà trước đây tôi từng cho là quyến rũ, nhưng giờ đây c
ng lên trong cổ họng. Tôi đã từng yêu vòng tay này biết bao. Giờ
ói," tôi ngẩng đầu lên, n
anh?" Anh ta vuốt ve tóc
mỏi. Em nghĩ... em muốn nghỉ
ỉ việc? Tại sao chứ?
ng có chút nũng nịu, một vai diễn mà tôi đ
"Đương nhiên là được. Thẩm Đan Hoài của anh chỉ cần ở nhà làm m
tôi đã thành
n, chỉ giữ lại những thứ cần thiết nhất. Những món quà đắt tiền anh ta tặng, những bộ váy áo hàng hiệu,
a. Tôi thử ngày sinh của anh ta, ngày kỷ niệm của chúng tôi,
hiếc hộp nhạc nhỏ, món quà đầu tiên anh ta tặng tôi. Tôi đã từng rất t
ộp, định ném nó
iọng Phan Vĩnh Ân đột n
, chiếc hộp r
, phủi bụi. "Sao lại vứt nó đi? Đây
thấy nó cũ rồi
. "Hoài, gần đây em lạ lắm. Có ph
đi, tránh ánh mắt của anh t
tôi biết anh ta đang nghi ngờ.
ười ngọt ngào. "Anh trai em sắp tới sẽ vào
t anh ta lóe lên một tia sáng mà tôi không t
h ấy nói... muốn hòa
a đang tiến triển tốt đẹp hơn cả mong đợi. Thẩm Đức Ân, kẻ thù của
điệu kẻ cả. "Nói với anh trai
n vào vở kịch của tôi, tôi quyế
hầm vào tai anh ta một cách quyến rũ. "Ân,
cười một cách đầy ẩn ý. "Sao
hôi," tôi nói, giọng nũng
áng qua trong mắt. "Em muốn mật khẩu
m muốn tự mình xem. Hay
i. Đây là chiêu mà tôi biết
lực hiện trên môi. "Được rồi, đư
tai tôi, thì
nh nhật
t, anh ta vẫn dùng ngày sinh của tôi để làm mật khẩu, như một sự mỉa
chân, hôn nhẹ lên má anh
y, tôi nhẹ nhàng lấy điện thoại và laptop của a
ình m
ã vào
video và hình ảnh hiện ra trước mắt tôi. Khuôn mặt tôi, cơ thể tôi, những khoảnh khắc riêng tư nhấ
rơi, nhưng lần này là nước m
hông một chút do dự,
ùng rác và nhấn "E
biến mất.
ề chỗ cũ, xóa hết mọi dấu
ông hề hay biết gì. Tôi nhìn khuôn mặt anh ta trong bóng tối. Vẫn là khuôn mặt đẹp
là sinh
y tôi rời khỏi
ại tôi rung lên. Một
hó Thanh An. Chúng

GOOGLE PLAY