Người đàn ông vừa ôm tôi và nói lời yêu thương, lại lạnh lùng bàn tính với bạn bè: "Dùng xong thì vứt thôi."
Tình yêu ba năm sụp đổ. Con búp bê ngoan ngoãn đã chết.
Trước khi rời đi, tôi bình tĩnh lấy mật khẩu, xóa sạch mọi video, và biến mất khỏi cuộc đời anh ta, để lại cho anh ta một vở kịch trả thù không có nữ chính.
Chương 1
Thẩm Đan Hoài POV:
Tôi phát hiện ra cuộc hôn nhân của mình đã kết thúc giống như cách cả thế giới biết được: qua một thông báo tin tức.
Đó là một buổi chiều thứ sáu ẩm ướt ở Sài Gòn, cái nóng len lỏi qua cửa sổ đóng kín của căn hộ cao cấp, nơi tôi đã sống trong bí mật suốt ba năm. Trong mắt mọi người ở Hà Nội, tôi là Thẩm Đan Hoài, tiểu thư của gia tộc Thẩm danh giá, một nghệ sĩ múa ba lê tài năng với tính cách ngoan ngoãn và dịu dàng. Nhưng ở đây, trong căn hộ áp mái nhìn ra sông Sài Gòn này, tôi chỉ là người tình của Phan Vĩnh Ân.
Kẻ thù không đội trời chung của anh trai tôi.
Mối quan hệ này là một cơn lốc xoáy của đam mê và bí mật. Anh là cơn bão, còn tôi là con thuyền nhỏ bé bị cuốn vào tâm bão, sẵn sàng chìm đắm. Tôi yêu anh, yêu đến mức mù quáng tin rằng tình yêu của chúng tôi là thật, rằng sự dịu dàng của anh trong những khoảnh khắc riêng tư là chân thành.
Sự ngây thơ đó đã cho phép anh chụp và quay lại vô số hình ảnh, video nhạy cảm. "Để lưu giữ mọi khoảnh khắc của chúng ta," anh đã thì thầm như vậy, và tôi đã tin.
Tôi đã tin cho đến ngày hôm nay.
Tiếng chuông báo tin nhắn từ máy tính của anh vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh vừa rời đi cách đây vài phút, vội vã đến một cuộc họp quan trọng. Anh luôn bận rộn, một vị chủ tịch của một tập đoàn lớn, quyền lực và không thể đoán trước.
Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa mềm mại, nơi hơi ấm của anh vẫn còn vương lại. Căn phòng rộng lớn, sang trọng nhưng trống rỗng. Mọi thứ trong căn hộ này đều thuộc về anh, kể cả tôi.
Màn hình máy tính xách tay của anh vẫn sáng. Anh đã quên đóng lại. Một đoạn chat nhóm hiện lên, với những cái tên quen thuộc-bạn bè thân thiết của anh, những người mà tôi đã gặp vài lần trong những bữa tiệc kín đáo.
Một cảm giác bất an len lỏi trong tôi. Tôi không phải là người tò mò, nhưng có một lực hút vô hình kéo tôi đến gần.
Tên nhóm chat là "Săn Mồi". Tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn.
Tôi đọc dòng tin nhắn cuối cùng, được gửi đi chỉ vài phút trước.
"Vĩnh Ân, con mồi sắp cắn câu chưa? Mày định khi nào tung 'món quà' đặc biệt đó cho nhà họ Thẩm?"
Một người bạn khác chen vào, kèm theo một biểu tượng mặt cười nham hiểm. "Đúng ngày sinh nhật của con nhỏ đó chứ? Phải làm cho Thẩm Đức Ân mất mặt triệt để. Tao không thể chờ để xem vẻ mặt của lão già họ Thẩm khi video của con gái cưng lan truyền khắp nơi."
Bàn tay tôi run rẩy khi tôi cuộn lên đọc những tin nhắn cũ hơn. Hàng trăm, hàng nghìn tin nhắn trải dài suốt ba năm.
Mỗi một tin nhắn là một nhát dao đâm vào trái tim tôi.
"Con nhỏ đó ngây thơ thật. Dễ dụ vãi."
"Mày diễn tốt thật đấy, Ân. Tao suýt nữa cũng tin mày yêu nó thật rồi."
"Đừng quên mục đích chính. Trả thù Thẩm Đức Ân. Phá hủy danh tiếng nhà họ Thẩm."
Và rồi, tôi thấy tin nhắn của chính anh, Phan Vĩnh Ân. Giọng văn lạnh lùng, tàn nhẫn, hoàn toàn xa lạ so với người đàn ông đã ôm tôi vào lòng và nói những lời yêu thương chỉ một giờ trước.
"Cứ từ từ. Phải để con mồi hoàn toàn tin tưởng. Đúng ngày sinh nhật nó, 24 tuổi, món quà sẽ được gửi đến tận tay Thẩm Đức Ân. Tôi muốn hắn phải quỳ xuống cầu xin tôi."
"Còn con nhỏ đó thì sao?" một người hỏi.
"Một con búp bê ba lê xinh đẹp nhưng ngu ngốc. Dùng xong thì vứt thôi. Có lẽ Phó Thanh An sẽ thích món quà này."
Phó Thanh An. Vị hôn thê được gia đình sắp đặt của anh.
Toàn bộ thế giới của tôi sụp đổ. Tình yêu ba năm, những kỷ niệm ngọt ngào, những lời hứa hẹn... tất cả chỉ là một phần của một kế hoạch trả thù tàn nhẫn. Tôi không phải là người yêu của anh. Tôi chỉ là một công cụ, một con tốt thí trên bàn cờ của anh để hủy hoại anh trai tôi, hủy hoại gia đình tôi.
Cơn đau đớn ập đến, dữ dội đến mức tôi không thể thở nổi. Tôi khuỵu xuống sàn, nước mắt lã chã rơi trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng. Tôi muốn gào thét, muốn đập phá mọi thứ, nhưng cơ thể tôi chỉ có thể run lên bần bật trong sự tuyệt vọng.
Tôi đã cho anh ta tất cả. Sự trong trắng, lòng tin, và cả linh hồn mình. Và anh ta đã lấy chúng, nghiền nát chúng dưới gót giày mà không một chút do dự.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên. Màn hình hiện lên hai chữ "Anh trai".
Là Thẩm Đức Ân.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế tiếng nấc. Tôi không thể để anh biết. Không thể để anh lo lắng.
Tôi lau vội nước mắt, cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể khi bắt máy.
"Alo... Anh à?"
"Đan Hoài à? Em đang ở đâu vậy? Giọng em nghe lạ quá, em ổn không?" Giọng nói trầm ấm, đầy lo lắng của Đức Ân vang lên từ đầu dây bên kia.
Nghe thấy giọng anh, bức tường phòng ngự tôi cố gắng dựng lên lại một lần nữa vỡ vụn.
"Em... em không sao." Tôi nói dối, nhưng giọng nói run rẩy đã phản bội tôi.
"Nói cho anh biết em đang ở đâu. Anh sẽ đến ngay."
"Không cần đâu anh... Em chỉ hơi mệt thôi."
"Thẩm Đan Hoài," giọng anh trở nên nghiêm khắc, một điều hiếm khi xảy ra. "Anh không hỏi lại lần thứ hai."
Sự im lặng bao trùm. Cuối cùng, tôi đầu hàng. Tôi không còn sức để chống cự nữa. Tôi cần một nơi để ẩn náu, một vòng tay an toàn để dựa vào.
Tôi đọc cho anh địa chỉ căn hộ, nơi mà tôi đã gọi là "nhà" trong ba năm qua.
"Đợi anh. Anh sẽ đến ngay." Anh cúp máy.
Tôi ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn quanh căn phòng xa hoa. Mọi thứ đều đẹp đẽ, nhưng giờ đây chúng chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Đây không phải là tổ ấm. Đây là một cái lồng mạ vàng.
Và tôi đã tự nguyện bước vào.
Cơn đau trong lồng ngực biến thành một sự trống rỗng lạnh lẽo. Tình yêu đã chết. Hy vọng đã tan biến. Chỉ còn lại sự thật trần trụi và tàn nhẫn.
Tôi phải rời khỏi đây. Rời khỏi Sài Gòn. Rời khỏi Phan Vĩnh Ân.
Nhưng trước khi đi, tôi phải đảm bảo rằng anh ta không còn bất kỳ thứ gì để hủy hoại tôi, hay gia đình tôi.
Kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu tôi, rõ ràng và lạnh lùng. Không còn nước mắt. Không còn yếu đuối.
Con búp bê ba lê ngoan ngoãn đã chết rồi.
Bây giờ, chỉ còn lại một người phụ nữ bị phản bội, và cô ấy sẽ lấy lại những gì thuộc về mình.
Tôi đứng dậy, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương lớn. Đôi mắt sưng húp, khuôn mặt tái nhợt. Nhưng sâu trong đôi mắt đó, một ngọn lửa đang bùng lên.
Phan Vĩnh Ân, anh đã dạy cho tôi một bài học đắt giá về sự tàn nhẫn.
Bây giờ, đến lượt tôi.