muộn. Đồ ăn đã sẵn sàng rồi, em hâm nón
yêu thương. Bất kỳ ai nghe thấy cũng khô
chằm chằm vào ánh nắng mặt trời chiếu qua t
còn thiếu tron
i quen mở trò chuyện bằng giọ
au khi chân an
lượn trên bầu trời, và anh ta đã rơi xuống
nh, không có gì ngạc nhiên khi
thấy rằng nhiều thứ đã thay đổi một cách
ên nhau ngày càng ít đi, tô
tuần, và sau đó chúng tôi biết rằng anh ấy đột
đã lo lắng đến mức ngã quỵ, lo lắng rằng
ào hứng kể cho tôi nghe về vẻ
sáng ngời đến
ọi nỗi bất bìn
nên bận tâm đến nhữn
ấy bị gia đình đối xử như một đứa trẻ bị bỏ rơi, còn vị hôn thê thì hủy hôn và bỏ rơi a
nhiều sự khinh miệt và s
n, anh phải làm việc rất chăm chỉ, vì vậy anh phải thườn
ho sự lãng
ấy đã đi leo núi... lư
gì sai vớ
anh ấy và là người duy nhất an
n tin
ẫn trên ngón tay mình v
không nên quá lo lắng
hăn như vậy và chúng ta không nê
, tôi ngồi vào xe lă
sinh và phòng ngủ, nên ngay cả khi biết không có ai ở n
tôi chưa ba
bao cô gái khác, tôi phải lòng anh chàng Văn
đó anh đã
này sâu trong tim, và sự che
anh vẫn không biết rằng
mâu thuẫn gia đình, khiến chân anh bị tàn tật. Bác
n người khuyết tật để
cuối cùng anh ta cũng sẽ trở thà
ời thừa kế tập đoàn Wen, tất cả
họn cách kết thúc cuộc đời mì
và để anh ấy thông cảm với tôi, t
i với
dậy. Dây thần kinh ở chân tôi đã bị hoại
ông có hy vọng, n
chết thì khuyết tậ
dần dần sá