do cậu bé năm tuổi này quản lý. Con nhà nghèo sớm biết t
sống như trước nữa đâu, yên tâm đi. Gạo và bột trong nhà gần như hết rồi, ngày
ng nhỏ vào, đưa cho Phượng Cẩm Tú: "Đây, mẹ, chúng ta chỉ còn ngần này tiền thôi.
ứa nhỏ đếm, tổng cộng năm mươi ba văn. "Mẹ, đây là toàn
h, nợ ông Lý năm lượng
thử thách
ẽ có cách, tin mẹ đi, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.
thành, xem mẹ lấy gì mua đồ. "Phì—" Phượng Cẩm Tú bị dáng vẻ của cậu bé làm cho bật c
iải quyết khó khăn." Nhìn ánh mắt không tin của con trai,
ói tiếp: "Các con còn nhỏ, m
tin, Phượng Cẩm Tú thở phào nhẹ
mình ngồi xe bò nhà họ đi chợ." Trong ký ức của Phượng Cẩm Tú, xe
giữ chỗ cho." Cậu bé mặt đầy tiếc nuối, Phượng Cẩm Tú đẩy nhẹ cậu, nói: "Đi nhanh đi, muộn thì không
ng lại. Hứa ngày mai đi chợ, không có tiền thật sự không đư
tâm, Phượng Cẩm Tú dùng tay mò đến miệng hố, quả nhiên có một túi vải nhỏ, kéo ra, mở ra đầy phấn khích, mộ
Phượng Cẩm Tú cảm thấy mì
ĩnh lại, trời không phụ lòng người, cuối c
không động đến một chút vàng nào, giờ đây phải để tôi sử dụng, nhưng cô phải biết một điều, nếu không còn mạng, thì để lại gì
cố tình lờ đi, cẩn thận quan sát, dù không hiểu về ng
ràng, đường nét mượt mà, nhìn qua đã biết là hàng thượng hạng, ngay cả tua trang trí cũng rất tinh tế, "đồ của gia đình quyền quý" là
hật sự phải tính