xu
gủ không
đè lên người mình, gầ
ên tiếng thở dốc n
ới truyền đến cảm g
o mắt, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một ngườ
n, là...
gười nồng nặc mùi rượu, sau đó không nói thêm gì
ng với động tác của đối phương, cô cũng dần chìm vào trạng th
ựng cơn đau, cả người đắm chìm trong bầu không kh
ùng Phong Ngự Niên cũn
ộc anh phải cưới, bao năm qua, Phong N
h vì lý do gì mới
ô cùng v
Niên mệt mỏi nằm phủ lên người cô. Trên người cô, ánh trăng ngoà
m dồn dập của anh, chân t
thà rằng mãi mãi khô
n, hơi thở gấp gáp sau vận động, "Ng
kịp thốt ra, đã nghe đối phươn
Nin
hư hóa đá
thân như có dòng má
h đầu như vầng trăng trắng trong lòng Phong Ngự Niên
hôm qua, Mộ Chỉ Ni
i tin nhắn khiê
rồi, nhà họ Phong
rằng mấy năm qua có thể thay thế được tôi sao?" "
g cô, anh ấy nhất định cũng sẽ gọi tên tôi. Còn cô, chỉ xứng làm k
ay th
ịnh, là Phong phu nhân danh chính ngôn thuận. Cô là S
vẫn đang thì thầm gọi
g vang lên trong đầu cô, từng câu từng chữ đều
hể kiềm chế, Sênh Ca siết chặt bàn
ọt, bỏ cả công việc, một lòng một dạ là
bỉ người nghèo, liên tục làm khó và nhục mạ cô. Cô không muốn gây th
u của anh, như vậy vẫn
i cùng của cô, cũng phải bị
dài đằn
g trừng, trằn trọc
.
bị ánh nắng chói chang ngoà
thấy Sênh Ca đang ngồi trước bàn t
đầu, nhận ra điều gì đó, đôi mắt đen sâu thẳm củ
Ca vẫn cảm nhận rõ luồng sá
em dưỡng da, nhưng cổ tay bất ngờ bị
thân chai thủy tinh vỡ tan tành, lớ
ôi mắt đen đầy phẫn nộ và chán ghét của người đàn ông
thuốc, khiến tôi ngủ với em, là có thể
răng nghiến lợi trừng cô, bàn tay không nh
a vì giận dữ mà trở
thu
ong mắt anh, tôi là lo
chán ghét: "Năm đó em chẳng phải đã dùng thủ đoạn để lừa ông nội
em, đến một ngón chân củ
iả vờ ngâ
g anh, cô lại tệ
m từ lâu rồi, hà tất phải chờ đến bây giờ? Phon
qua cô dốc lòng dốc sứ
g không cần ph
ổ tay bị anh siết đến chặt,
ầu lên, giọng
iên, chúng t