tiến vào đại sảnh, đi thẳng
em sẽ kiềm chế hơn, không ngờ em lại đê tiện như vậy. Thật khiến tôi thấy buồn nôn. Tô
cô ấy tức giận nên cô ấy mới lỡ tay đẩy em
, tiếng nức nở nghe có vẻ uất ức và đáng thương, nhưng khi
iọng ra lệnh với Sênh Ca: "Em hãy x
ốn cô đi
người ta
mặt, khóe mắt cong lên nở nụ cười, bước tới nhẹ nhàng đ
n và cãi lại, nhưng không ngờ
a đang muốn làm gì. Cô quên mất việc chống cự tr
ng
A
trăm lần lúc nãy vang lên. Mộ Chỉ Ninh ôm
của mình, đến mức lòng bàn tay cô cũng hơi tê rần.
vẻ mặt thản nhiên lạ thường, hoàn toàn
ói: "Cô bảo tôi ức hiếp cô, vậy nếu tôi không thật sự tát cô
òng, yếu ớt ngồi dưới đất, t
dám ra tay ngay trước mặt anh. Trong khoảnh
Sênh Ca: "Không những không xin lỗi, mà còn làm
nhiều rồi,
tay, gương mặt nở nụ
chồng. Trước khi đi, tôi tặng a
a một xấp giấy dày cộm, ném
trắng bay tán
toàn là những lời mỉa mai, sỉ nhục với giọng điệu vô cùng ngạo mạn. Anh đọc nh
anh đã bị bỏ thuốc tối hôm qua, từng chi tiết đều rõ
, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía
ong nội dung trên giấy, sắ
mình gọi điện bảo Phong Ngự Niên đến khách sạn tìm mình. Nhưng không n
chỉ định gửi tin nhắn để đâm
a lại dám đối đầu trự
ên sẽ nghĩ g
ali đã chuẩn bị sẵn, trước khi rời đi, cô nhìn
vứt bỏ không phải là tôi, mà là anh! Là tôi không cần anh