Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / 986 Đêm Phản Bội
986 Đêm Phản Bội

986 Đêm Phản Bội

5.0
22 Chương
2 Duyệt
Đọc ngay

Tôi đã kết hôn được năm năm. Nhưng em gái của ân nhân cứu mạng chồng tôi lại đêm nào cũng ngủ trong phòng tân hôn của chúng tôi. Chồng tôi, người từng hứa sẽ bảo vệ tôi, lại mù quáng tin rằng cô ta bị trầm cảm, dung túng cho mọi hành động quá quắt của cô ta. Khi cô ta tát tôi, bóp cổ tôi, anh lại bắt tôi quỳ xuống xin lỗi. Khi cô ta phá nát kỷ vật của mẹ tôi, anh chỉ bảo tôi hãy nhường nhịn. Thậm chí, khi tôi bị sốc phản vệ nguy hiểm đến tính mạng, anh vẫn bỏ mặc tôi để đi dỗ dành cô ta vì một "cơn ác mộng". Tình yêu và sự nhẫn nhịn của tôi đã hoàn toàn chết lặng. Sau khi mất đi đứa con trong bụng, tôi bình thản ký vào đơn ly hôn. Lần này, tôi sẽ khiến họ phải trả giá cho tất cả.

Mục lục

Chương 1

Tôi đã kết hôn được năm năm. Nhưng em gái của ân nhân cứu mạng chồng tôi lại đêm nào cũng ngủ trong phòng tân hôn của chúng tôi.

Chồng tôi, người từng hứa sẽ bảo vệ tôi, lại mù quáng tin rằng cô ta bị trầm cảm, dung túng cho mọi hành động quá quắt của cô ta.

Khi cô ta tát tôi, bóp cổ tôi, anh lại bắt tôi quỳ xuống xin lỗi.

Khi cô ta phá nát kỷ vật của mẹ tôi, anh chỉ bảo tôi hãy nhường nhịn.

Thậm chí, khi tôi bị sốc phản vệ nguy hiểm đến tính mạng, anh vẫn bỏ mặc tôi để đi dỗ dành cô ta vì một "cơn ác mộng".

Tình yêu và sự nhẫn nhịn của tôi đã hoàn toàn chết lặng.

Sau khi mất đi đứa con trong bụng, tôi bình thản ký vào đơn ly hôn. Lần này, tôi sẽ khiến họ phải trả giá cho tất cả.

Chương 1

Quản Thu Phương's POV:

Tôi đã kết hôn với Đồng Trọng Hiếu được năm năm, nhưng tôi vẫn chưa thể mang thai. Nguyên nhân không phải do tôi, cũng không phải do anh, mà là do em gái của ân nhân cứu mạng đã qua đời của anh, Bạch Linh San, đêm nào cũng ôm bài vị của chị gái mình, Bạch Ngọc Trâm, ngủ trong chính phòng tân hôn của chúng tôi.

Mọi chuyện bắt đầu từ ba năm trước.

Ban đầu, Đồng Trọng Hiếu còn lạnh lùng quát mắng cô ta.

"Bạch Linh San, em đang làm cái gì vậy? Cút ra khỏi đây ngay!"

Anh sẽ không thương tiếc mà kéo cô ta ra khỏi chiếc giường của chúng tôi, ném cô ta ra ngoài cửa, và khoá trái cửa lại.

Tôi nhớ có một lần, anh đã phạt cô ta quỳ ngoài cửa suốt một đêm.

Sáng hôm sau, khi tôi mở cửa, tôi thấy cô ta đã ngất xỉu trước cửa phòng, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt.

Vậy mà, sự lạnh lùng và cứng rắn của anh dần dần bị sự yếu đuối giả tạo của cô ta làm cho mềm lòng.

Từ việc cho phép cô ta ở lại mỗi tuần một lần, đến việc cho phép cô ta ở lại mỗi đêm, và cuối cùng, anh thậm chí còn tự tay chuẩn bị sẵn bộ đồ ngủ lụa màu hồng phấn mà cô ta yêu thích trong tủ quần áo của chúng tôi.

Mỗi đêm, tôi chỉ có thể cuộn mình trên chiếc ghế sofa nhỏ bé trong phòng ngủ, lắng nghe tiếng nói chuyện và tiếng cười khúc khích của họ vọng ra từ chiếc giường vốn dĩ thuộc về tôi.

Đêm nay cũng không ngoại lệ.

Khi tôi tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Đồng Trọng Hiếu đang cẩn thận lấy ra một bộ váy ngủ lụa màu hồng phấn từ trong tủ. Anh còn dùng tay vuốt phẳng những nếp nhăn không hề tồn tại trên đó.

"Anh lại chuẩn bị đồ cho cô ta à?" Giọng tôi bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên.

Đồng Trọng Hiếu quay lại, nhìn tôi với ánh mắt có chút áy náy.

"Phương, Linh San sắp đến rồi. Em biết đấy, con bé gần đây tâm trạng không tốt, bác sĩ nói bệnh trầm cảm của nó có dấu hiệu tái phát."

Anh bước đến bên tôi, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.

"Anh biết là đã làm khó cho em rồi. Nhưng anh đã hứa với chị Trâm trước lúc chị ấy mất là sẽ chăm sóc tốt cho Linh San. Anh không thể thất hứa được."

"Em chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi, được không? Đợi bệnh tình của Linh San ổn định lại, anh nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt thòi nữa."

Tôi im lặng, không nói gì, chỉ cảm thấy cái ôm của anh sao mà lạnh lẽo quá.

Lời hứa hẹn này, tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần trong suốt ba năm qua.

Từ hy vọng, mong chờ, đến thất vọng, rồi cuối cùng là chết lặng.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Bạch Linh San, mặc một chiếc váy trắng mỏng manh, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, đứng ở cửa. Cô ta nhìn thấy Đồng Trọng Hiếu đang ôm tôi, đôi mắt to tròn lập tức ngấn lệ.

"Anh Hiếu... Em có phải đã làm phiền hai người rồi không?"

Cô ta cúi đầu, giọng nói run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

Đồng Trọng Hiếu lập tức buông tôi ra, bước nhanh đến bên cạnh cô ta.

"Linh San, sao em lại đến đây? Không phải anh đã nói em ở phòng khách đợi anh sao?"

"Em... Em sợ." Bạch Linh San ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh. "Anh Hiếu, đêm nay em lại mơ thấy chị. Chị nói chị rất cô đơn... Em muốn ở cùng anh, có được không?"

Cô ta vừa nói vừa nắm lấy vạt áo của Đồng Trọng Hiếu, giống như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi.

Đồng Trọng Hiếu thở dài, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Anh ở đây với em."

Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô ta, sau đó quay đầu lại nói với tôi: "Phương, em ra phòng khách ngủ trước đi. Anh dỗ Linh San ngủ xong sẽ ra với em."

Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng, không thở nổi.

Tôi quay người, không muốn nhìn thấy cảnh tượng chói mắt đó nữa, và đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.

Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa lạnh lẽo trong phòng khách, cả người co ro lại.

Căn biệt thự rộng lớn này, rõ ràng là nhà của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy mình như một người ngoài cuộc.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên Đồng Trọng Hiếu cầu hôn tôi.

Hôm đó, anh mặc một bộ vest trắng, quỳ một gối trước mặt tôi, ánh mắt tràn đầy tình yêu và sự chân thành.

"Thu Phương, gả cho anh nhé? Anh hứa sẽ yêu thương em, bảo vệ em, cả đời này sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào."

Khi đó, tôi đã ngây thơ tin rằng anh chính là hạnh phúc cả đời của tôi.

Nhưng tôi đã quên mất một điều, lời hứa của anh không chỉ dành cho một mình tôi.

Trước khi gặp tôi, anh đã có một người con gái mà anh yêu sâu đậm, Bạch Ngọc Trâm.

Họ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.

Nhưng trong một lần tai nạn xe, Bạch Ngọc Trâm đã vì cứu Đồng Trọng Hiếu mà qua đời.

Cái chết của cô ấy trở thành nỗi đau và gánh nặng tội lỗi không bao giờ xóa nhòa trong lòng Đồng Trọng Hiếu.

Sau này, khi anh gặp tôi, một họa sĩ tranh lụa vô danh, anh đã nói rằng tôi rất giống Bạch Ngọc Trâm.

Nụ cười của tôi, ánh mắt của tôi, thậm chí cả thói quen nhỏ khi suy nghĩ đều giống hệt cô ấy.

Tôi cứ ngỡ đó là duyên phận, nhưng hóa ra, tôi chỉ là một cái bóng, một vật thay thế.

Sau khi chúng tôi kết hôn, anh đã đưa em gái của Bạch Ngọc Trâm, Bạch Linh San, đến sống cùng chúng tôi.

Anh nói, Linh San vì cái chết của chị gái mà bị trầm cảm nặng, cần có người chăm sóc.

Tôi đã tin anh.

Tôi đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô ta, coi cô ta như em gái ruột của mình.

Nhưng tôi không ngờ rằng, sự nhân nhượng của tôi lại trở thành sự dung túng cho sự lạm dụng ngày càng leo thang của cô ta.

Tôi chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, cho đến khi cảm thấy hơi lạnh, tôi mới nhận ra mình đã ngồi trên sofa rất lâu rồi.

Tôi đứng dậy, định về phòng lấy một chiếc chăn mỏng.

Vừa bước đến cửa phòng ngủ, tôi đã nghe thấy tiếng thét thất thanh của Bạch Linh San.

"A! Bài vị của chị tôi đâu rồi? Chị Phương, có phải chị đã giấu bài vị của chị tôi rồi không?"

Tôi sững sờ, đẩy cửa bước vào.

Tôi thấy Bạch Linh San đang ngồi trên giường, tóc tai bù xù, khuôn mặt đầy nước mắt. Cô ta chỉ vào tôi, giọng nói sắc nhọn.

Đồng Trọng Hiếu đứng bên cạnh, khuôn mặt u ám.

"Thu Phương, có phải em đã giấu bài vị của chị Trâm không?"

Tôi nhìn anh, cảm thấy thật nực cười.

"Em không có."

"Chị nói dối!" Bạch Linh San đột nhiên lao tới, giáng cho tôi một cái tát trời giáng. "Chính là chị! Chị ghen tị với chị tôi, chị không muốn nhìn thấy bài vị của chị ấy!"

Cái tát đó quá mạnh, khiến đầu óc tôi ong ong, một bên má nóng rát.

Trước khi tôi kịp phản ứng, Bạch Linh San đã hai tay bóp chặt lấy cổ tôi.

"Đồ đàn bà độc ác! Chị trả lại chị tôi đây! Trả lại chị tôi đây!"

Hơi thở của tôi dần trở nên khó khăn, trước mắt tối sầm lại.

Tôi có thể cảm nhận được sự điên cuồng và sát ý trong mắt cô ta.

Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng sức lực của tôi không thể nào so được với sự điên cuồng của cô ta.

Ngay khi tôi nghĩ rằng mình sắp chết, một lực mạnh đã kéo Bạch Linh San ra.

Là Đồng Trọng Hiếu.

Anh kéo tôi vào lòng, nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng.

"Quản Thu Phương, em làm anh quá thất vọng rồi."

Anh không hỏi tôi có đau không, không hỏi tôi có bị thương không, mà chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Quỳ xuống, xin lỗi Linh San."

Tôi nhìn anh, trái tim như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.

Anh không tin tôi.

Trong mắt anh, tôi chính là người phụ nữ độc ác và đầy mưu mô đó.

Anh nhẹ nhàng dỗ dành Bạch Linh San đang khóc nức nở trong lòng, sau đó gọi điện cho bác sĩ gia đình.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 22   11-07 02:15
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY