u Phươn
sợ hãi, mà là vì tức giận đến tột cùng. Tôi cảm thấy máu trong ngư
ôi đã k
một chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn hơi ẩm. Anh ta không hề n
ng Hiếu, giọng nói run rẩy. "Bức tranh này của chị Phương vẽ đẹp quá, em sợ nó
m lặng một lúc lâ
. Anh đã nói rồi, anh sẽ
lấy con dao rọc giấy từ tay c
phá nữa. Về p
ắc đầu, dụi mặt
n. Em muốn ở
mắt ngấn lệ nhìn anh ta,
m. Chị Trâm từng nói, chị ấy muốn có một đứa con với anh. Bây giờ chị
Trọng Hiếu cau mày, nhưng giọ
San kiễng chân, ghé sát vào ta
ấy sắc mặt Đồng Trọng Hiếu thay đổi. Anh ta
ến ngạt thở, anh ta c
ượ
lại như một nhát dao
đồng
yêu cũ, ngay trong phòng làm việc của vợ m
y trời đất
ại. Tôi không biết mì
ng dồn dập của Đồng Trọng Hiếu, và tiến
ũi kim châm vào màng nhĩ của t
hể chịu đựn
chạy trốn khỏi
a trái cửa lại, cả người t
nhưng vẫn không thể
lời hứa của Đồng Trọng
chỉ có một mình em. Anh sẽ
i mình, "Đây có được
ta chỉ coi tôi là vật th
o có thể gọi là
iếng cười nghe
bụng dưới, tôi cuộn người
huốc giảm đau, nhưng trước mắt tối
nh lại, tr
ằm trên giường, tron
Hiếu khôn
nhà trố
ậy, cơn đau từ bụn
, Bạch Linh
mới, trang điểm xinh đẹ
cười nhìn tôi, "Anh Hiếu đưa em đi ăn sá
iểm của tôi, cầm lấy chiếc trâ
thật. Cảm ơn chị đ
đen nhánh của mình, xoay một vòng
chị nhé. Tối qua em không cố ý đâu, chỉ
có biết bức tranh đó có ý ng
với hạnh phúc của anh Hiếu chứ? Chị xem, chị kết hôn với anh ấy năm
ô.
g, ghé sát vào tai tôi, "Chị nên biết điều một chút, tự mình rời
t sức lực còn lại,
lên một tiếng
ên đầu cô ta rơi xuốn
iếu vừa đúng
tượng này, khuôn mặt l

GOOGLE PLAY