Tàn nhẫn hơn, anh ta còn vì cô ta mà ra tay đánh đập tôi, khiến tôi mất đi đứa con trong bụng.
Tình yêu tám năm, cuối cùng đổi lại là mẹ mất con tan, trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Ngày tôi cầm tờ giấy báo sảy thai, lặng lẽ kéo vali rời đi, tôi đã thề rằng, cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Chương 1
La Thu Giang POV:
Ngay trước lễ đính hôn một tuần, Phạm Quân Trung, vị hôn phu của tôi, người đàn ông mà tôi đã yêu suốt tám năm thanh xuân, đã đích thân lái chiếc xe sang trọng của anh về căn biệt thự của chúng tôi, nhưng ở ghế phụ không phải là tôi, mà là một cô gái xa lạ.
Cô ta tên là Kỷ Khánh Duyên.
Ngay khoảnh khắc cô ta bước xuống xe, với bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc dài đen mượt và đôi mắt ngấn lệ, tôi đã biết, cơn bão sắp ập đến cuộc đời mình.
Phạm Quân Trung nói, cha của Kỷ Khánh Duyên, ông Kỷ, là ân nhân đã cứu tập đoàn Phạm gia khỏi bờ vực phá sản. Ông ấy vừa qua đời vì một cơn đau tim đột ngột. Trước khi nhắm mắt, ông đã nắm lấy tay Trung, trăn trối rằng Khánh Duyên từ nhỏ đã yếu đuối, tâm lý bất ổn, mong anh có thể thay ông chăm sóc cho cô.
"Chỉ là chăm sóc thôi, Giang à," anh ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm khàn mệt mỏi. "Anh nợ ông ấy một mạng sống, nợ cả gia đình này một tương lai. Món nợ ân tình này, anh không thể không trả."
Tôi đã tin anh.
Tôi đã tin vào tình yêu tám năm của chúng tôi, tin vào những lời thề non hẹn biển anh đã nói dưới bầu trời đầy sao đêm anh cầu hôn tôi.
Nhưng tôi đã sai.
Món nợ ân tình mà anh nói, lại trở thành lưỡi dao sắc bén nhất, từng nhát, từng nhát một, róc đi toàn bộ tình yêu, hy vọng và cả nhân phẩm của tôi.
Bệnh viện quốc tế xa hoa bậc nhất Hà Nội.
Mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo xộc vào mũi, nhưng không thể át đi được mùi nước hoa đắt tiền trên người cô gái đang đứng trước mặt tôi.
Kỷ Khánh Duyên.
Cô ta đến đây cùng với Phạm Quân Trung. Chính xác hơn, là được anh bế vào.
"Anh Trung, em sợ..." Giọng cô ta yếu ớt, nũng nịu, cả người run rẩy như một chiếc lá trong gió, bám chặt lấy cánh tay anh như thể anh là chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Quân Trung cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn vỗ nhẹ lên lưng cô ta. "Không sao, chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi."
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt có chút né tránh. "Giang, sao em lại ở đây?"
Tôi nắm chặt quai túi xách, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. "Em nghe thư ký của anh nói anh ở đây, em lo lắng nên đến xem."
"Anh không sao." Anh đáp cụt lủn, sự chú ý lại quay về phía Khánh Duyên đang ho khan vài tiếng. "Khánh Duyên, em thấy trong người thế nào rồi?"
Tôi đứng đó, giống như một người thừa.
Bác sĩ nhanh chóng đến, cúi đầu chào Quân Trung một cách cung kính rồi mời Khánh Duyên vào phòng khám VIP.
Cánh cửa đóng lại, ngăn cách tôi và anh.
Tôi đứng chết lặng ở hành lang, nhìn vào cánh cửa trắng xóa đó. Rõ ràng người cần được chăm sóc là anh. Sau khi giải quyết xong mớ hỗn độn của công ty, anh đã không ngủ một giấc trọn vẹn suốt cả tuần lễ. Vậy mà giờ đây, người được anh đưa đến bệnh viện, được đội ngũ bác sĩ hàng đầu vây quanh, lại là một cô gái khác.
Tiếng giày cao gót vang lên, một vài nữ y tá đi ngang qua, liếc nhìn tôi rồi xì xào bàn tán.
"Kia không phải là vị hôn thê của CEO Phạm sao? Sao lại đứng một mình ở ngoài này?"
"Nghe nói CEO Phạm mới đưa về một cô tiểu thư, cưng chiều lắm. Chắc là người bên trong kia rồi."
"Tội nghiệp thật, lễ đính hôn sắp tới nơi rồi mà..."
Từng lời nói như những mũi kim vô hình, đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, xấu hổ và tủi nhục.
Cánh cửa phòng khám mở ra. Quân Trung dìu Khánh Duyên bước ra, vẻ mặt anh đầy lo lắng.
"Bác sĩ nói sao?" Tôi bước tới, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
"Sức khỏe của Duyên không tốt lắm, cần phải ở lại theo dõi." Anh nói, thậm chí không nhìn tôi một lần. Anh ra hiệu cho trợ lý, "Sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho cô Kỷ."
"Vâng, thưa giám đốc."
Khánh Duyên nép vào người anh, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn tôi, "Chị Thu Giang, có phải... có phải em đã làm phiền anh Trung và chị không? Hay là... em đi về nhé? Em tự chăm sóc mình được mà."
Nói rồi, cô ta đột nhiên giằng tay ra khỏi tay Quân Trung, loạng choạng định bỏ đi.
"Đứng lại!" Quân Trung lập tức giữ cô ta lại, giọng anh có chút tức giận. "Em đang làm cái gì vậy? Sức khỏe của em như thế này mà đòi đi đâu?"
"Nhưng... nhưng em không muốn làm gánh nặng cho anh..." Khánh Duyên bắt đầu nức nở, nước mắt như chuỗi ngọc trai rơi xuống.
"Vớ vẩn!" Quân Trung gắt lên, nhưng hành động của anh lại vô cùng dịu dàng. Anh lau nước mắt cho cô ta, giọng nói mềm đi trông thấy. "Nghe lời anh, ở lại đây. Anh sẽ chăm sóc cho em."
Anh quay sang tôi, vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng. "Giang, em về trước đi. Tối nay anh phải ở lại đây với Duyên."
"Nhưng còn lễ đính hôn..." Tôi lắp bắp. "Chỉ còn một tuần nữa thôi, còn rất nhiều thứ cần chúng ta cùng quyết định."
"Dời lại đi." Anh nói không chút do dự. "Sức khỏe của Duyên quan trọng hơn."
Lồng ngực tôi như bị một tảng đá đè nặng, khó thở. "Dời lại? Quân Trung, anh có biết lễ đính hôn này có ý nghĩa với em thế nào không? Bạn bè, họ hàng hai bên đều đã nhận được thiệp mời rồi."
"Anh nói là dời lại!" Giọng anh trở nên mất kiên nhẫn. "Chỉ là một buổi lễ mà thôi, sao em cứ phải làm to chuyện lên thế?"
Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo xa lạ. "Hay là em ghen tị với Duyên? Em thấy khó chịu khi anh chăm sóc cô ấy?"
"Em không có!" Tôi vội vàng phủ nhận, trái tim đau nhói.
"Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời. Về nhà đợi anh." Anh nói, giọng điệu như đang ra lệnh cho một cấp dưới.
Anh không cho tôi cơ hội nói thêm lời nào, dìu Khánh Duyên đi về phía phòng bệnh VIP.
Bóng lưng anh cao lớn, vững chãi, nhưng vòng tay anh giờ đây không phải dành cho tôi.
Tôi trở thành trò cười cho cả bệnh viện. Vị hôn thê bị bỏ rơi ngay trước lễ đính hôn.
Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn biệt thự lạnh lẽo, nhìn những tấm thiệp đính hôn màu đỏ thẫm trên bàn. Tên của tôi và anh được in cạnh nhau, đẹp đẽ và trang trọng.
Tôi đã gọi điện cho từng người, nói dối rằng lễ đính hôn bị hoãn lại vì lý do sức khỏe của tôi. Mỗi cuộc gọi là một lần tự xé rách vết thương của mình.
Gần sáng, Quân Trung mới trở về, người đầy mùi rượu và mùi nước hoa phụ nữ.
Anh thấy tôi ngồi trên sofa, liền bước tới ôm tôi từ phía sau. "Xin lỗi Giang, hôm qua anh..."
"Không sao đâu." Tôi cắt ngang lời anh, không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào. "Khánh Duyên thế nào rồi?"
Anh khựng lại một chút, rồi nói: "Cô ấy ổn rồi. Bác sĩ nói cô ấy bị trầm cảm nhẹ, cần có người ở bên cạnh."
Trầm cảm.
Một lý do hoàn hảo để trói buộc anh.
"Giang," anh xoay người tôi lại, đối mặt với anh. "Anh biết em chịu thiệt thòi. Nhưng anh và Khánh Duyên không có gì cả. Trái tim của anh chỉ có em thôi. Anh thề."
"Vậy tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống. "Tại sao lại vì cô ta mà hoãn lễ đính hôn của chúng ta?"
Anh thở dài, lau nước mắt cho tôi. "Giang, em có tin vào chuyện tâm linh không?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
"Anh đã tìm một vị thầy pháp rất giỏi. Thầy nói rằng, số mệnh của anh và Khánh Duyên có một mối liên kết đặc biệt. Anh là quý nhân của cô ấy, có thể giúp cô ấy vượt qua kiếp nạn này. Nếu anh bỏ mặc cô ấy, không chỉ cô ấy gặp nguy hiểm, mà cả vận khí của Phạm gia cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Anh nắm chặt tay tôi, ánh mắt thành khẩn. "Chờ anh, Giang à. Chờ anh giúp cô ấy ổn định lại, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ còn long trọng hơn gấp trăm lần. Được không?"
Tình yêu tám năm, sự gắn bó sâu đậm khiến tôi không thể nào nói lời từ chối.
Tôi đã ngu ngốc tin rằng, chỉ cần tôi kiên nhẫn, chỉ cần tôi bao dung, anh rồi sẽ trở về bên tôi.
Nhưng tôi đã không biết rằng, khi một người đàn ông đã thay lòng, mọi lời hứa hẹn cũng chỉ là tro bụi.
Những ngày sau đó, Khánh Duyên chính thức dọn vào biệt thự của chúng tôi. Cô ta chiếm lấy phòng ngủ dành cho khách lớn nhất, đối diện phòng ngủ của tôi và Quân Trung.
Cô ta tự ý thay đổi đồ đạc trong nhà, vứt bỏ những chậu hoa tôi yêu thích, thay bằng những loại cây mà cô ta nói là "hợp phong thủy".
Quân Trung không nói gì, mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Hôm đó, tôi đang ở trong xưởng vẽ của mình, hoàn thành nốt bức tranh lụa cuối cùng cho buổi triển lãm sắp tới. Xưởng vẽ này nằm ở tầng áp mái, là không gian riêng tư duy nhất còn lại của tôi trong căn nhà này.
Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra. Kỷ Khánh Duyên bước vào, trên người mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh của tôi.
"Chị Thu Giang, em có thể vào được không?" Cô ta hỏi, nhưng người thì đã ở bên trong.
Tôi đặt bút vẽ xuống, cau mày. "Cô vào đây làm gì?"
Cô ta đảo mắt nhìn quanh xưởng vẽ, ánh mắt dừng lại trên giá sách chứa đầy những cuốn sổ cũ kỹ. Đó là những cuốn sổ tay ghi chép công thức pha màu vẽ lụa bí truyền của mẹ tôi, bà Hoa, chủ một quán phở gia truyền nhỏ ở phố cổ Hà Nội. Mẹ mất sớm, đây là di vật quý giá nhất bà để lại cho tôi.
"Wow, nhiều sách cổ quá." Khánh Duyên bước tới, thản nhiên rút một cuốn ra. "Em có thể mượn đọc được không?"
"Không được!" Tôi gần như hét lên, lao tới giật lại cuốn sổ. "Đây là đồ của mẹ tôi, xin cô đừng động vào."
Tôi ôm chặt cuốn sổ vào lòng, trái tim đập thình thịch.
"Chỉ là một cuốn sổ cũ thôi mà, chị làm gì căng thẳng vậy?" Khánh Duyên bĩu môi, vẻ mặt đầy tủi thân. "Em chỉ muốn tìm hiểu thêm về nghệ thuật vẽ lụa thôi. Anh Trung nói chị là một họa sĩ tài năng."
"Cô muốn tìm hiểu thì có thể tìm sách ở thư viện. Còn đây là đồ riêng của tôi." Tôi lạnh lùng nói, chỉ tay ra cửa. "Mời cô ra ngoài cho."
Đúng lúc đó, Quân Trung bước vào. Anh vừa đi làm về, trên người vẫn mặc bộ vest đắt tiền.
"Có chuyện gì vậy?" Anh cau mày hỏi.
Khánh Duyên lập tức thay đổi sắc mặt. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, giọng nói run rẩy. "Anh Trung... em... em chỉ muốn mượn chị Giang một cuốn sách để đọc... nhưng chị ấy... chị ấy mắng em, còn đuổi em đi..."
Cô ta nức nở, bờ vai mảnh khảnh run lên bần bật. "Em xin lỗi... em không biết là chị ấy ghét em đến vậy... Em sẽ đi ngay... Em sẽ không làm phiền hai người nữa..."
Nói rồi, cô ta lại diễn lại vở kịch cũ, quay người định chạy đi.
Quân Trung lập tức kéo cô ta lại, ôm vào lòng vỗ về. "Ngoan, đừng khóc. Không phải lỗi của em."
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng. "La Thu Giang, em quá đáng rồi đấy."
"Em không hề!" Tôi cố gắng biện minh. "Là cô ta tự ý vào xưởng vẽ của em, còn định lấy đồ của mẹ em!"
"Chỉ là một cuốn sách thôi mà! Em có cần phải phản ứng như vậy không?" Anh gầm lên, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt. "Duyên chỉ muốn học hỏi thêm, em là chị, sao không thể rộng lượng một chút?"
"Nhưng đó là di vật của mẹ em!" Tôi hét lại, nước mắt lưng tròng.
"Di vật thì sao? Người cũng đã mất rồi! Em giữ khư khư mấy thứ cũ nát đó để làm gì?" Anh nói một cách tàn nhẫn. "Em không cho Duyên mượn, được thôi. Cuốn sổ đó, anh sẽ mua lại cho em một trăm cuốn khác, một ngàn cuốn khác!"
Anh tiến lên một bước, định giật lấy cuốn sổ từ tay tôi.
Tôi lùi lại, lắc đầu nguầy nguậy. "Không! Em không đưa!"
Sự chống đối của tôi dường như đã chọc giận anh hoàn toàn.
"La Thu Giang, đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh!" Anh nghiến răng, ánh mắt tối sầm lại.
Khánh Duyên ở trong lòng anh ta đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh, rồi ngã quỵ xuống đất.
"A! Tay của em!" Cô ta ôm lấy cổ tay, vẻ mặt đau đớn tột cùng. "Đau quá... Anh Trung, cứu em..."
Cổ tay cô ta có một vết cắt nhỏ, máu đang rỉ ra. Rõ ràng là do chính cô ta tự làm trong lúc hỗn loạn.
"Duyên!" Quân Trung hoảng hốt quỳ xuống, ôm lấy cô ta. Anh nhìn vết thương trên tay cô ta, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy sát khí. "Là em làm?"
"Không phải em!" Tôi hoảng sợ lắc đầu. "Em không hề động vào cô ta!"
"Còn chối?" Anh đứng dậy, từng bước tiến về phía tôi. "Anh đã cảnh cáo em rồi. Đừng động đến Duyên."
Anh giơ tay lên.
Bốp!
Một cái tát trời giáng xuống trên má tôi.
Lực tát mạnh đến nỗi tôi loạng choạng ngã xuống đất, đầu va vào cạnh bàn. Tai tôi ù đi, một bên má nóng rát, đau đến tê dại.
Tôi ngẩng đầu, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
Phạm Quân Trung, người đàn ông từng nói sẽ bảo vệ tôi cả đời, lại vừa ra tay đánh tôi.
Vì một người phụ nữ khác.
"Đây là sự trừng phạt cho việc em dám làm tổn thương Duyên." Giọng anh lạnh lẽo, không một chút cảm xúc. "La Thu Giang, tốt nhất em nên nhớ kỹ, vị trí của Duyên trong lòng anh, không ai có thể thay thế."
Anh không thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa. Anh bế Kỷ Khánh Duyên lên, nhẹ nhàng như đang nâng niu một báu vật, rồi quay người rời đi.
Trước khi cánh cửa đóng lại, tôi thấy anh đặt cuốn sổ tay của mẹ tôi, thứ mà anh vừa giằng được từ tay tôi lúc tôi ngã, nhét vào tay Khánh Duyên.
"Cho em này. Cứ từ từ đọc."
Cánh cửa sập lại.
Thế giới của tôi cũng sụp đổ theo.
Cơn đau từ bên má, từ sau gáy, lan ra khắp cơ thể. Nhưng không thể nào đau bằng vết thương trong tim.
Tôi nhớ, cũng trong xưởng vẽ này, có lần tôi sơ ý bị dao rọc giấy cứa vào tay, chỉ là một vết xước nhỏ. Anh đã cuống cuồng tìm bông băng, cẩn thận sát trùng rồi dán băng cá nhân cho tôi. Anh còn càu nhàu mãi, nói tôi hậu đậu, sau đó tịch thu hết tất cả những vật sắc nhọn, cất lên kệ cao nhất.
Anh nói: "Bàn tay này của em là để vẽ ra những kiệt tác, không thể để bị thương được."
Vậy mà giờ đây, chính bàn tay đó đã tát tôi.
Nước mắt tôi chảy dài, hòa cùng với vị máu tanh trong miệng.
Tôi ngồi co ro trên sàn nhà lạnh lẽo, không biết đã qua bao lâu. Cho đến khi chân tay tê dại, cả người không còn chút sức lực.
Nỗi đau đớn tột cùng hóa thành sự chết lặng.
Trái tim tôi, ở ngay khoảnh khắc đó, đã nguội lạnh.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nữ vui vẻ vang lên, "Giang à? Sao giờ này lại gọi cho dì thế?"
Đó là dì Lan, em gái của mẹ tôi, người thân duy nhất còn lại của tôi trên đời. Dì đã sang Pháp định cư từ nhiều năm trước.
Nghe thấy giọng nói của dì, bức tường phòng ngự cuối cùng trong tôi sụp đổ. Tôi bật khóc nức nở. "Dì ơi... dì ơi..."
"Giang? Con sao thế? Có chuyện gì xảy ra?" Dì Lan hoảng hốt. "Có phải thằng nhóc Quân Trung bắt nạt con không?"
Tôi không trả lời được, chỉ biết khóc.
"Cái thằng trời đánh đó! Dì đã nói với con rồi, đàn ông giàu có không đáng tin! Con xem, ngày xưa dì cũng vì một thằng khốn mà..." Dì Lan tức giận mắng một tràng, rồi lại dịu giọng. "Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Nói dì nghe, có chuyện gì?"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. "Dì ơi... Con muốn sang Pháp với dì."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó là một tiếng reo mừng. "Thật không? Con quyết định rồi à? Tốt quá rồi! Cuối cùng con cũng chịu thông suốt rồi! Mau mau qua đây với dì, dì sẽ chăm sóc cho con!"
Dì đã khuyên tôi rất nhiều lần, bảo tôi đừng quá lụy tình, đừng đặt cược cả cuộc đời mình vào một người đàn ông. Năm đó, chính dì cũng vì bị phụ bạc mà quyết định rời xa mảnh đất này. Chỉ có tôi, vì mù quáng tin vào tình yêu, mà lựa chọn ở lại.
"Khi nào con đi? Để dì đặt vé máy bay."
"Dạ thôi, để con tự đặt." Tôi lau nước mắt. "Khoảng một tuần nữa ạ."
"Được! Cứ quyết định vậy đi! Đến sân bay thì gọi cho dì, dì ra đón!"
Cúp điện thoại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời Hà Nội đêm nay không có một ngôi sao nào.
Một tuần nữa.
Chỉ một tuần nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Rời khỏi người đàn ông đã khiến tôi đau đến tan nát cõi lòng.