Người đàn ông từng thề sẽ bảo vệ tôi bằng cả mạng sống, giờ đây lại chính tay đẩy tôi vào địa ngục. Tình yêu tôi dành cho anh ta đã chết cùng với em gái.
Tôi đã giả chết, hủy hoại toàn bộ đế chế của anh ta và bắt đầu cuộc sống mới ở Syria. Nhưng khi tôi tìm được hạnh phúc bên người đàn ông khác, Đàm Vĩnh Lộc đột nhiên xuất hiện, với ký ức đã phục hồi, quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ.
Chương 1
Mùa Diễm Hương POV:
Người đàn ông tôi yêu hơn cả sinh mệnh, Đàm Vĩnh Lộc, đã ép tôi xem một buổi phát trực tiếp. Trên màn hình, em gái tôi, Mùa Nhật Mai, đang bị một đám côn đồ hành hạ. Đây là cách anh ta trả thù tôi.
Tiếng va chạm kinh hoàng của kim loại vang vọng trong ký ức tôi, một bản giao hưởng chói tai của kính vỡ và lốp xe rít lên. Đó là một tai nạn được dàn dựng. Một chiếc xe tải mất phanh lao thẳng về phía tôi, nhưng Lộc đã đẩy tôi ra. Anh ấy đã dùng cơ thể mình để che chắn cho tôi, hứng trọn cú va đập.
Cả thành phố Hồ Chí Minh đều biết câu chuyện tình yêu của chúng tôi. Đàm Vĩnh Lộc, ông trùm bất động sản, người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực, lại yêu tôi, Mùa Diễm Hương, một cách say đắm và ám ảnh. Anh ấy đã xây dựng một đế chế cho tôi, biến tôi thành nữ hoàng trong thế giới của anh ấy.
Nhưng cú va chạm đó đã cướp đi tất cả.
Chấn thương sọ não nghiêm trọng đã lấy đi ký ức của anh. Bác sĩ nói rằng ký ức của anh đã quay trở lại những năm tháng ở trường đại học, thời điểm anh ghét tôi cay đắng và chỉ say mê người em gái nuôi của mình, Đàm Bích Hảo.
Giờ đây, người đàn ông từng nhìn tôi với ánh mắt chan chứa yêu thương lại nhìn tôi như một kẻ thù.
"Mùa Diễm Hương," giọng anh ta lạnh như băng, cắt vào tim tôi, "cô tốt nhất nên cầu nguyện cho Bích Hảo không sao. Nếu không, tôi sẽ khiến Mùa Nhật Mai phải trả giá."
Tôi run rẩy, cổ họng nghẹn lại. "Lộc, anh đang nói gì vậy? Bích Hảo mất tích thì liên quan gì đến em?"
Anh ta cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn mà tôi chưa từng thấy trên khuôn mặt anh. Anh ta giơ chiếc điện thoại lên, màn hình sáng lên, chiếu thẳng vào mắt tôi.
Trên màn hình, em gái tôi, Nhật Mai, bị trói vào một chiếc ghế trong một nhà kho bỏ hoang. Quần áo con bé xộc xệch, khuôn mặt tái nhợt lấm lem nước mắt. Xung quanh là mấy gã đàn ông mặt mũi bặm trợn, nụ cười của chúng đầy ác ý.
"Không..." Tôi lắp bắp, cảm giác như toàn bộ không khí trong phổi bị rút cạn.
Tôi lao về phía anh ta, cố gắng giật lấy chiếc điện thoại. "Đàm Vĩnh Lộc, anh điên rồi! Thả em ấy ra!"
Anh ta dễ dàng bắt lấy cổ tay tôi, sức mạnh của anh ta như một gọng kìm sắt. Một cái tát trời giáng giáng xuống mặt tôi, khiến đầu tôi ong lên và một bên má bỏng rát.
Tôi ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, tiếng va chạm của cơ thể tôi và nền đá hoa cương thật thảm hại.
"Câm miệng," anh ta gầm lên, đôi mắt từng chan chứa tình yêu giờ đây chỉ còn lại sự căm ghét tột độ.
Anh ta túm tóc tôi, kéo đầu tôi ngửa ra sau, ép tôi phải nhìn vào màn hình điện thoại. Nước mắt tôi giàn giụa, làm mờ đi cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
Tôi nhớ lại những ngày đầu chúng tôi bên nhau. Tôi yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh là chủ tịch hội sinh viên, một nhân vật nổi bật, trong khi tôi chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường. Nhưng anh lại chú ý đến tôi.
Anh theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt, bất chấp sự thật rằng anh đã có một người em gái nuôi mà mọi người đều cho là "thanh mai trúc mã" - Đàm Bích Hảo.
Tôi đã hỏi anh về Bích Hảo, và anh chỉ cười, nói rằng đó chỉ là quá khứ, là sự ngưỡng mộ của tuổi trẻ. Anh nói, "Hương, người anh yêu là em. Chỉ có em mà thôi."
Trong suốt những năm tháng bên nhau, tôi đã dành hết tâm huyết của mình để yêu anh, để chăm sóc anh. Tôi từ bỏ sự nghiệp phiên dịch viên đầy hứa hẹn để trở thành người phụ nữ đứng sau lưng anh, giúp anh quản lý mọi việc trong nhà để anh có thể yên tâm xây dựng đế chế Đàm Thị.
Anh đã từng vì tôi mà làm những điều điên rồ nhất. Vào ngày sinh nhật tôi, anh đã mua cả một hòn đảo ở Phú Quốc, đặt tên nó là "Đảo Diễm Hương" và tổ chức một màn pháo hoa hoành tráng kéo dài hàng giờ đồng hồ chỉ để tôi vui.
Tất cả những ký ức ngọt ngào đó giờ đây như những mảnh dao sắc nhọn, đâm sâu vào tim tôi.
Tai nạn đó đã thay đổi tất cả. Khi anh tỉnh lại, anh quên mất tôi. Anh chỉ còn nhớ Đàm Bích Hảo.
Tôi đã cố gắng mọi cách. Tôi đưa anh đến những nơi chúng tôi từng hẹn hò, kể cho anh nghe những câu chuyện của chúng tôi, cho anh xem những bức ảnh chúng tôi chụp chung.
Nhưng tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là sự ghê tởm trong ánh mắt anh. "Mùa Diễm Hương, cô thật phiền phức. Đừng cố gắng đóng kịch nữa."
Và rồi Bích Hảo trở về từ nước ngoài, sau một cuộc hôn nhân thất bại. Cô ta, một ngôi sao V-pop đang lên, đã lợi dụng tình trạng mất trí nhớ của Lộc.
Lộc bắt đầu công khai theo đuổi Bích Hảo, mặc cho tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh. Anh ta đưa cô ta đến mọi sự kiện, mua cho cô ta những món quà đắt tiền, dành cho cô ta tất cả sự dịu dàng mà anh từng dành cho tôi.
Tôi đã cố gắng níu kéo. Tôi đã cầu xin anh. Nhưng anh chỉ lạnh lùng đẩy tôi ra.
"Tôi sẽ ly hôn với cô," anh ta nói, ném cho tôi một tập tài liệu.
Đó là giọt nước tràn ly. Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong một lúc mất kiểm soát, tôi đã đe dọa Bích Hảo. "Nếu cô còn dám quyến rũ chồng tôi, tôi sẽ không để cho cô yên đâu!"
Và rồi, Bích Hảo "vô tình" mất tích.
Mọi tội lỗi đều đổ lên đầu tôi.
Và bây giờ, Lộc đang dùng em gái tôi để trừng phạt tôi.
Trên màn hình điện thoại, tên cầm đầu ra hiệu. Một trong những gã côn đồ tiến lại gần Nhật Mai, bàn tay bẩn thỉu của hắn bắt đầu xé toạc chiếc váy của con bé.
"Không! Dừng lại!" Tôi hét lên, điên cuồng giãy giụa. "Lộc, em xin anh! Đừng làm vậy! Em sai rồi! Em xin anh!"
Lộc chỉ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt không một chút dao động. Anh ta ra lệnh vào điện thoại: "Tiếp tục."
Tiếng xé vải chói tai vang lên. Tiếng khóc thét tuyệt vọng của Nhật Mai như hàng ngàn mũi kim đâm vào màng nhĩ tôi.
Tôi bị ép phải chứng kiến cảnh tượng em gái mình bị làm nhục. Sự bất lực và đau đớn khiến tôi gần như ngất đi. Tôi cố gắng vùng vẫy, cắn vào tay Lộc, nhưng tất cả đều vô ích. Anh ta quá mạnh.
Cảm giác đau đớn tột cùng len lỏi khắp cơ thể khi tôi lái xe như điên đến nhà kho bỏ hoang mà Lộc đã gửi địa chỉ. Khi tôi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.
Nhật Mai nằm trên vũng máu, quần áo rách nát, trên người đầy những vết bầm tím và vết thương. Con bé đã dùng mảnh kính vỡ để tự kết liễu đời mình.
Tôi lao đến bên cạnh em gái, ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của con bé. "Mai... Mai ơi... tỉnh lại đi... Chị xin lỗi... Chị xin lỗi..."
Nhật Mai được đưa đến bệnh viện, nhưng đã quá muộn. Ánh sáng trong phòng cấp cứu vụt tắt. Bác sĩ bước ra, lắc đầu. "Chúng tôi rất tiếc."
Thế giới của tôi sụp đổ.
Tôi bình tĩnh một cách đáng sợ. Tôi tự tay lo liệu hậu sự cho em gái mình. Không một giọt nước mắt. Trái tim tôi đã chết cùng với Nhật Mai.
Tình yêu tôi dành cho Đàm Vĩnh Lộc đã biến thành lòng căm thù ngút trời.
Đêm đó, tôi ngồi trong căn phòng tối om, lướt điện thoại. Tôi liên lạc với một giáo sư cũ, người đứng đầu một tổ chức viện trợ quốc tế. Tôi viết: "Thưa giáo sư, em muốn tham gia vào đội ngũ của người. Bất kỳ nơi nào nguy hiểm nhất cũng được."
Sau đó, tôi mở một trình duyệt ẩn danh, gửi một email đến một địa chỉ được mã hóa. Đó là một hacker nổi tiếng trong thế giới ngầm mà tôi từng vô tình biết đến.
"Tôi cần tất cả bằng chứng phạm tội của tập đoàn Đàm Thị và Đàm Vĩnh Lộc. Giá cả không thành vấn đề."
Rất nhanh sau đó, tôi nhận được hồi âm: "Thỏa thuận."
Tôi nhìn vào di ảnh của Nhật Mai trên bàn, đôi mắt con bé vẫn trong veo và ngây thơ như ngày nào. Tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt em.
"Mai, chị xin lỗi. Chị đã không thể bảo vệ em."
Tôi sẽ đi. Đến một nơi không ai biết tôi là ai.
Nhưng trước khi đi, tôi phải khiến Đàm Vĩnh Lộc và Đàm Bích Hảo phải trả một cái giá đắt nhất. Pháp luật không thể trừng trị anh ta, vậy thì tôi sẽ tự mình làm. Tôi sẽ phá hủy mọi thứ anh ta yêu quý, giống như cách anh ta đã phá hủy thế giới của tôi.
Tình yêu tôi dành cho anh, Đàm Vĩnh Lộc, đã chết rồi.
Tôi sẽ khiến anh ta phải sống không bằng chết, chôn vùi trong địa ngục của chính mình.