Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Tỷ Phú / Cơn thịnh nộ của sự từ chối: Sự trở về của người vợ
Cơn thịnh nộ của sự từ chối: Sự trở về của người vợ

Cơn thịnh nộ của sự từ chối: Sự trở về của người vợ

5.0
25 Chương
1 Duyệt
Đọc ngay

Năm năm thanh xuân, tôi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Phát, đã che giấu thân phận để chăm sóc cho Bùi Hữu Bảo, người đàn ông tôi yêu và đã cứu mạng từ một vụ hỏa hoạn. Nhưng anh ta chưa bao giờ yêu tôi. Trong tim anh ta chỉ có mối tình đầu. Vì cô ta, anh ta hết lần này đến lần khác thất hẹn trong ngày thử váy cưới. Giọt nước tràn ly là khi ba nuôi tôi lên cơn đau tim. Mẹ anh ta cố tình phá hỏng xe, còn anh ta lại chọn đưa tình đầu đi viện vì đau dạ dày, bỏ mặc ba tôi chết trong tuyệt vọng. Anh ta không những không hối lỗi mà còn dùng kim châm đâm vào tay tôi, ép tôi phải chăm sóc cho cô ta. Năm năm hy sinh, đổi lại là vết sẹo cứu mạng trên lưng bị anh ta ghê tởm và cái chết của người thân duy nhất. Tình yêu của tôi đã hoàn toàn chết. Tôi hủy bỏ hôn ước, trở về với thân phận thật của mình. "Bùi Hữu Bảo, từ nay về sau, tôi và anh, không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Tôi sẽ khiến các người, phải trả giá."

Mục lục

Chương 1

Năm năm thanh xuân, tôi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Phát, đã che giấu thân phận để chăm sóc cho Bùi Hữu Bảo, người đàn ông tôi yêu và đã cứu mạng từ một vụ hỏa hoạn.

Nhưng anh ta chưa bao giờ yêu tôi. Trong tim anh ta chỉ có mối tình đầu. Vì cô ta, anh ta hết lần này đến lần khác thất hẹn trong ngày thử váy cưới.

Giọt nước tràn ly là khi ba nuôi tôi lên cơn đau tim. Mẹ anh ta cố tình phá hỏng xe, còn anh ta lại chọn đưa tình đầu đi viện vì đau dạ dày, bỏ mặc ba tôi chết trong tuyệt vọng.

Anh ta không những không hối lỗi mà còn dùng kim châm đâm vào tay tôi, ép tôi phải chăm sóc cho cô ta.

Năm năm hy sinh, đổi lại là vết sẹo cứu mạng trên lưng bị anh ta ghê tởm và cái chết của người thân duy nhất. Tình yêu của tôi đã hoàn toàn chết.

Tôi hủy bỏ hôn ước, trở về với thân phận thật của mình.

"Bùi Hữu Bảo, từ nay về sau, tôi và anh, không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Tôi sẽ khiến các người, phải trả giá."

Chương 1

Lê Thảo Chi POV:

Năm năm thanh xuân, một ngàn tám trăm hai mươi lăm ngày, tôi đã dùng tất cả để đổi lấy một lời hứa hẹn. Hôm nay, khi khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh, tôi lại bắt đầu hoài nghi, liệu lời hứa đó có thật sự tồn tại hay không.

Tôi đứng trước cửa tiệm váy cưới cao cấp, bộ váy lộng lẫy trên người dường như không thuộc về tôi. Nó quá đẹp, quá xa hoa, giống như một giấc mơ mà tôi không dám chạm vào. Xung quanh, những cặp đôi khác rạng rỡ thử đồ, tiếng cười nói vui vẻ của họ càng làm nổi bật sự cô độc của tôi.

Đây đã là lần thứ ba.

Lần thứ ba tôi mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp, đứng ở đây chờ đợi Bùi Hữu Bảo, vị hôn phu của tôi. Và cũng là lần thứ ba, anh ấy thất hẹn.

Điện thoại trong túi xách rung lên. Không phải cuộc gọi tôi mong chờ. Là một dãy số quen thuộc, một người mà tôi luôn có thể dựa vào.

"Anh Lạc." Tôi cố gắng để giọng mình nghe bình tĩnh.

"Lại không đến à?" Giọng Hoàng Xuân Lạc ở đầu dây bên kia lạnh như băng, nhưng tôi có thể nghe ra sự quan tâm ẩn giấu bên trong.

"Vâng."

Tôi không cần phải giải thích thêm. Anh ấy hiểu tất cả.

Đôi chân mang giày cao gót bắt đầu mỏi nhừ. Năm năm qua, tôi đã quen với việc đi giày bệt để tiện chăm sóc một người ngồi xe lăn. Đôi giày cao gót này, cũng giống như bộ váy cưới, là một thứ xa lạ, một sự gượng ép. Tôi khẽ nhấc gót chân, cố gắng giảm bớt áp lực.

"Thảo Chi, về đi." Giọng Xuân Lạc trở nên nghiêm túc. "Em đã làm đủ rồi. Năm năm, em đã trả đủ ân tình cho nhà họ Bùi rồi. Về nhà đi, anh và ba mẹ đang chờ em."

Về nhà? Nhà của tôi ở đâu?

Ngôi nhà của tập đoàn Hoàng Phát hùng mạnh, hay căn phòng nhỏ bé dành cho người giúp việc trong biệt thự nhà họ Bùi?

Tôi im lặng.

"Anh biết em không nỡ bỏ ông An lại một mình. Anh hứa với em, chỉ cần em đồng ý về, anh sẽ lập tức sắp xếp cho ông ấy đến bệnh viện tốt nhất ở nước ngoài, dùng phương pháp điều trị tiên tiến nhất. Mọi chi phí anh sẽ lo."

Lời hứa của Xuân Lạc như một dòng nước ấm chảy vào trái tim đã nguội lạnh của tôi. Ba nuôi, ông Lê Văn An, là người thân duy nhất của tôi ở nhà họ Bùi, là lý do duy nhất níu chân tôi ở lại nơi này.

Tiếng "tinh" một tiếng từ điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Một tin nhắn mới.

Là Đan Thu Thủy, mối tình đầu của Bùi Hữu Bảo, gửi đến.

Bức ảnh chụp Hữu Bảo đang dịu dàng đút cháo cho cô ta trong phòng bệnh. Gương mặt anh đầy vẻ lo lắng, ánh mắt anh chưa bao giờ nhìn tôi như vậy. Kèm theo đó là dòng chữ đầy khiêu khích: "Chị Thảo Chi, xin lỗi nhé, anh Bảo nói hôm nay không thể đến thử váy cưới với chị được rồi. Dạ dày em đột nhiên đau quá, anh ấy phải ở lại chăm sóc em."

Tay tôi run lên, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nực cười.

Tôi đã quen rồi. Năm năm qua, chỉ cần Đan Thu Thủy gọi một tiếng, dù là nửa đêm hay bão giông, Bùi Hữu Bảo cũng sẽ lập tức chạy đến bên cô ta. Đau dạ dày, nhức đầu, mèo cưng bị bệnh... bất cứ lý do vớ vẩn nào cũng có thể trở thành cái cớ để anh bỏ lại tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu. Mùi vải mới của chiếc váy cưới xộc vào mũi, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

"Anh Lạc," tôi nói vào điện thoại, giọng nói đã không còn chút cảm xúc nào, "em đồng ý. Nhưng em có một điều kiện."

"Em nói đi."

"Hãy để ba nuôi của em sống quãng đời còn lại trong sự thanh thản và đầy đủ. Đừng để bất cứ ai làm phiền ông ấy."

"Anh hứa."

Tôi cúp máy. Nhìn mình trong gương, cô gái với khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, mặc bộ váy cưới đắt tiền, trông thật xa lạ và nực cười. Tôi giống như một con búp bê bị người ta vứt bỏ.

Tôi cúi xuống, không chút do dự, nắm lấy gót giày cao gót.

"Cạch."

Chiếc gót giày tinh xảo, biểu tượng của sự nữ tính và kiêu hãnh, gãy lìa trong tay tôi.

Tôi không cần nó nữa. Cũng như tôi không cần Bùi Hữu Bảo nữa.

Tình yêu của tôi, đã chết rồi.

Ký ức quay trở lại năm năm trước, cái ngày định mệnh đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.

Đó là một đêm mưa tầm tã. Bùi Hữu Bảo, thiếu gia nhà họ Bùi, người mà tôi thầm yêu từ khi còn là một cô bé con của bác tài xế, vừa cãi nhau với Đan Thu Thủy. Anh lái xe trong cơn tức giận, và tai nạn đã xảy ra. Chiếc xe lật nhào, bốc cháy.

Tôi đã không suy nghĩ gì, lao vào biển lửa.

Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: anh ấy không thể chết.

Tôi dùng hết sức lực kéo anh ra khỏi chiếc xe sắp nổ tung. Lưng tôi bị một mảnh vỡ nóng bỏng găm vào, đau đớn đến tận xương tủy, nhưng tôi không buông tay. Ngay khi tôi kéo được anh ra xa, chiếc xe phía sau lưng nổ tung, một luồng khí nóng khủng khiếp ập đến, đẩy tôi ngã sấp xuống.

Lưng tôi bỏng rát, máu và da thịt quyện vào nhau.

Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, câu đầu tiên tôi nghe được từ Hữu Bảo không phải là lời cảm ơn. Anh ấy nắm chặt tay Đan Thu Thủy, người đến thăm sau đó, khóc lóc và hỏi: "Thủy, tại sao em lại cãi nhau với anh? Tại sao?"

Anh ấy hoàn toàn không để ý đến tôi, người nằm trên giường bệnh bên cạnh, toàn thân quấn băng trắng.

Sau tai nạn, Hữu Bảo bị liệt hai chân. Từ một thiếu gia kiêu ngạo, anh trở nên tự ti, cáu kỉnh và tàn nhẫn. Anh trút mọi sự bực tức lên tôi. Anh đập phá đồ đạc, ném bát đũa vào người tôi, dùng những lời lẽ cay độc nhất để sỉ nhục tôi.

"Cút đi! Tôi không cần cô thương hại! Nhìn cô tôi chỉ thấy ghê tởm!"

Mỗi lần như vậy, tôi chỉ im lặng dọn dẹp, rồi lại kiên nhẫn bưng bát thuốc đến bên giường. Tôi nhớ ngày xưa, trước khi tai nạn xảy ra, anh đã từng đối xử rất tốt với tôi. Anh sẽ mỉm cười khi tôi mang cho anh một ly nước, sẽ xoa đầu tôi và khen tôi ngoan.

Tình yêu thầm kín từ thuở nhỏ đã trở thành động lực để tôi ở lại. Tôi tin rằng, chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn, anh ấy sẽ lại trở về là Hữu Bảo của ngày xưa.

"Hữu Bảo, em yêu anh." Tôi đã quỳ xuống bên giường bệnh của anh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh. "Dù anh có ra sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh. Xin anh, đừng từ bỏ."

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng, rồi dần dần, sự tuyệt vọng trong mắt anh được thay thế bằng một chút dựa dẫm.

Mẹ anh, bà Nga, một phu nhân giàu có điển hình, luôn khinh miệt tôi. Bà ta cho rằng tôi ở lại là để "trèo cao", để được làm mợ chủ nhà họ Bùi.

"Một đứa con gái tài xế thì biết cái gì? Cô chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng con trai tôi thôi."

Tôi mặc kệ những lời sỉ nhục đó. Tôi bắt đầu học châm cứu, xoa bóp, tìm hiểu mọi phương pháp có thể giúp anh phục hồi. Tôi bỏ dở việc học ở trường đại học danh tiếng, từ chối lời đề nghị trở về Hoàng Phát của ba mẹ ruột. Tôi đã cược cả tương lai và danh dự của mình vào tình yêu này.

Mỗi ngày, tôi đều kiên trì xoa bóp cho anh, dù cho anh có liên tục nổi cáu, hất đổ dụng cụ, thậm chí là đánh tôi. Tôi cắn răng chịu đựng, tin rằng tình yêu của mình có thể cảm hóa được anh. Anh muốn liên lạc với Đan Thu Thủy, tôi trở thành người đưa thư. Tôi chạy xe dưới mưa, mang những lá thư tay chan chứa tình cảm của anh đến cho cô ta, rồi lại mang về những lời hồi âm hờ hững.

Tôi giống như một con ngốc, một con rối trong vở kịch tình yêu của họ.

Một lần, Hữu Bảo tuyệt vọng đến mức muốn tự tử. Anh ấy dùng mảnh vỡ của bình hoa để rạch cổ tay. Tôi đã không ngần ngại dùng tay không để giữ lấy mảnh vỡ sắc nhọn, máu tôi chảy đầm đìa, nhưng tôi đã ngăn được anh.

Dần dần, anh ấy không còn đẩy tôi ra xa nữa. Anh ấy bắt đầu chấp nhận sự chăm sóc của tôi. Một ngày, anh ấy đột nhiên nói: "Thảo Chi, hay là... chúng ta kết hôn đi."

Trái tim tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. Tôi đã nghĩ cuối cùng sự hy sinh của mình cũng được đền đáp.

Nhưng rồi, tôi phát hiện ra, anh ấy muốn kết hôn với tôi chỉ vì Đan Thu Thủy nói rằng cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận một người đàn ông tàn phế. Anh ấy muốn dùng cuộc hôn nhân này để chứng minh cho cô ta thấy, anh vẫn có người cần, vẫn có giá trị.

Năm năm. Tôi đã dành trọn năm năm để chăm sóc anh.

Dưới sự kiên trì của tôi, đôi chân của Hữu Bảo bắt đầu có cảm giác trở lại. Phép màu đã xảy ra. Đúng vào ngày Đan Thu Thủy từ nước ngoài trở về, anh đã đứng dậy được.

Tôi vui mừng nấu một bàn đầy những món anh thích, định cho anh một bất ngờ. Nhưng khi tôi đến bệnh viện, tôi chỉ thấy cảnh anh và Thu Thủy ôm nhau khóc nức nở.

"Thủy, anh biết mà, chỉ cần em quay về, anh nhất định sẽ khỏi." Hữu Bảo nói, giọng đầy xúc động.

Anh ấy hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi. Anh ấy quy mọi công lao cho sự trở về của "tình yêu đích thực".

Tôi đứng đó, trên tay là hộp cơm giữ nhiệt, giống như một con hề được trang điểm kỹ lưỡng, đến để chúc phúc cho vở kịch của họ.

Sau đó, đám cưới của chúng tôi liên tục bị trì hoãn. Hôm thì Thu Thủy đau dạ dày, hôm thì cô ta bị stress, hôm thì con chó của cô ta đi lạc...

Tôi đã tự lừa dối bản thân rằng chỉ cần kết hôn, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng hôm nay, khi đứng trong tiệm váy cưới này một mình, tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Gót giày đã gãy. Tình yêu cũng đã tan.

Tôi cởi bỏ bộ váy cưới, trả lại cho cửa hàng, rồi mặc lại bộ quần áo cũ của mình.

Tôi sẽ không chờ đợi nữa.

Bùi Hữu Bảo, từ nay về sau, Lê Thảo Chi tôi và anh, không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Tôi sẽ trở về với thân phận thật của mình. Hoàng Thảo Chi, người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Hoàng Phát.

Và tôi sẽ khiến các người, phải trả giá.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 25   11-07 00:36
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
Chương 24
17/10/2025
Chương 25
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY