ảo Ch
bước ra khỏi phòng
Tất cả những bộ quần áo, dù rẻ
và cảnh tượng trước mắt kh
thuộc của tôi nằm chỏng chơ, bị vấy bẩn bởi rác rưở
Mỗi lần cô ta đến, bà Nga sẽ ra lệnh cho người giúp v
lặng nhặt chúng lại, giặt sạch sẽ rồi cất đ
t công tôi phải
giường. Cả thể xác và
t sưng húp. Không còn quần áo nào khá
ồi ở bàn ăn, vừa uống trà vừa liế
ô không thấy xấu hổ sao? Lát nữa Hữu Bảo
Thủy bước ra, có vẻ anh ta đã ở
cà phê củ
anh ta một ly cà phê nóng. Nhưng hôm n
i cà phê của tôi đ
, tự đi mà lấy."
g phắc. Bà Nga và Hữu Bảo đều
cái gì?" Hữu Bảo khôn
ác người." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, rồi nói
ngạc của họ, quay người đi về phía khu nhà dàn
nào đau bằng trái tim tôi lúc này. Từng lời nói của Hữu Bảo hôm qua lại vang lên bên
. Tôi chạy thật nhanh, chỉ muốn đến bên c
a
, tôi không thể kìm nén được nữa,
lấy tôi, bàn tay thô ráp của ông dịu dàng vỗ về l
. Chúng ta rời khỏi nơ
.. bệnh tim
n tốt nhất. Ba ơi, chúng ta đi đi, con không
i cùng con." Ông An lau nước mắt cho t
mắt. Đúng vậy, tôi sẽ rờ
hững người giúp việc khác đã đối xử tốt với t
lên. "Cô định đi đâu
trả lời, tiếp
gió thoảng bên tai à?" Bà ta tức giận lao
i tôi loạng choạng
chạy tới đỡ tôi, nhưng thực chất là cố
đỏ rực, loang lổ và nhăn nhúm trên lưng tôi. Vết
sẹo, hét lên một tiếng thất than
phản xạ đã đẩy tôi ra xa để bảo
ên để che đi vết sẹo xấu xí. Đó là nỗi tự ti lớn nhất
hìn một con quái vật. "Người không ra người, ngợm không
ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Hữu
đã th
xa, không có sự biết ơn, chỉ có sự c
i như bị ai
ỏi, "anh... anh cũng thấ
vàng ôm lấy Đan Thu Thủy đan
đừng lại gần
n đau hơn cả n
bật cười, cườ
m
ì anh ta, đổi lại chỉ
ôi thật sự
nhà tao ngay!" Bà Nga
nhịn được nữa, lên tiếng bênh vực tôi. "Vết
nói nữa." Tô
, ánh mắt anh ta nhìn tôi và dì Lan đầy vẻ nghi ngờ. Anh ta túm lấy cổ áo tôi, giọng đầy vẻ hằn học. "Cô
hôn tôi, như một sự trừ

GOOGLE PLAY