/0/95839/coverbig.jpg?v=4497d3de94c618435989b4a6cf7a25cf)
Hoàng Phát, đã che giấu thân phận để chăm sóc cho Bùi Hữu B
ta chỉ có mối tình đầu. Vì cô ta, anh ta hết lần
h ta cố tình phá hỏng xe, còn anh ta lại chọn đưa tình đầu
à còn dùng kim châm đâm vào tay tô
n lưng bị anh ta ghê tởm và cái chết của người t
, trở về với thân
nh, không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
ươ
ảo Ch
để đổi lấy một lời hứa hẹn. Hôm nay, khi khoác lên mình bộ váy cưới trắng ti
tôi. Nó quá đẹp, quá xa hoa, giống như một giấc mơ mà tôi không dám chạm vào. Xung quanh, nhữn
là lần
p, đứng ở đây chờ đợi Bùi Hữu Bảo, vị hôn phu c
ải cuộc gọi tôi mong chờ. Là một dãy số quen
gắng để giọng mì
đầu dây bên kia lạnh như băng, nhưng tôi c
ân
giải thích thêm.
ệt để tiện chăm sóc một người ngồi xe lăn. Đôi giày cao gót này, cũng giống như bộ váy
"Em đã làm đủ rồi. Năm năm, em đã trả đủ ân tình cho
Nhà của
mạnh, hay căn phòng nhỏ bé dành cho ng
im l
đồng ý về, anh sẽ lập tức sắp xếp cho ông ấy đến bệnh viện tốt nhất ở nướ
uội lạnh của tôi. Ba nuôi, ông Lê Văn An, là người thân duy nhất
n thoại cắt ngang dòng suy ng
ối tình đầu của Bù
chưa bao giờ nhìn tôi như vậy. Kèm theo đó là dòng chữ đầy khiêu khích: "Chị Thảo Chi, xin lỗi nhé, anh Bảo nói
nhưng rồi nhanh c
cư
ão giông, Bùi Hữu Bảo cũng sẽ lập tức chạy đến bên cô ta. Đau dạ dày, nhức đầu, mèo c
i mới của chiếc váy cưới xộc vào
ng nói đã không còn chút cảm xúc nào,
nói
còn lại trong sự thanh thản và đầy đ
h h
trang điểm kỹ lưỡng, mặc bộ váy cưới đắt tiền, trông thật xa l
g chút do dự, nắm l
ạc
tượng của sự nữ tính và kiêu
. Cũng như tôi không
ủa tôi, đã
ước, cái ngày định mệnh đã th
yêu từ khi còn là một cô bé con của bác tài xế, vừa cãi nhau với Đan Thu Thủy.
uy nghĩ gì, la
ỉ có một ý nghĩ duy nhất
ăm vào, đau đớn đến tận xương tủy, nhưng tôi không buông tay. Ngay khi tôi kéo được anh ra xa,
t, máu và da thị
hông phải là lời cảm ơn. Anh ấy nắm chặt tay Đan Thu Thủy, người đến thăm
ôi, người nằm trên giường bệnh bê
tự ti, cáu kỉnh và tàn nhẫn. Anh trút mọi sự bực tức lên tôi. Anh đập phá đồ
cô thương hại! Nhìn c
iường. Tôi nhớ ngày xưa, trước khi tai nạn xảy ra, anh đã từng đối xử rất tốt với tô
c để tôi ở lại. Tôi tin rằng, chỉ cần tôi đủ kiên
của anh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh. "Dù anh có
, rồi dần dần, sự tuyệt vọng trong mắt
luôn khinh miệt tôi. Bà ta cho rằng tôi ở lại
t cái gì? Cô chẳng qua chỉ là m
ó thể giúp anh phục hồi. Tôi bỏ dở việc học ở trường đại học danh tiếng, từ chối lời đề nghị t
chịu đựng, tin rằng tình yêu của mình có thể cảm hóa được anh. Anh muốn liên lạc với Đan Thu Thủy, tôi trở thành người đưa thư.
gốc, một con rối trong
bình hoa để rạch cổ tay. Tôi đã không ngần ngại dùng tay không để giữ
đầu chấp nhận sự chăm sóc của tôi. Một ngày, anh ấy độ
phúc. Tôi đã nghĩ cuối cùng sự h
ằng cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận một người đàn ông tàn phế. Anh ấy muốn dùng c
dành trọn năm nă
có cảm giác trở lại. Phép màu đã xảy ra. Đúng vào ngày
h cho anh một bất ngờ. Nhưng khi tôi đến bệnh viện, t
uay về, anh nhất định sẽ khỏi."
của tôi. Anh ấy quy mọi công lao ch
, giống như một con hề được trang điểm kỹ
hoãn. Hôm thì Thu Thủy đau dạ dày, hôm thì cô t
ọi chuyện sẽ ổn. Nhưng hôm nay, khi đứng trong tiệ
gãy. Tình yê
lại cho cửa hàng, rồi mặc
hông chờ
Lê Thảo Chi tôi và anh, khôn
a mình. Hoàng Thảo Chi, người thừa
ến các người,

GOOGLE PLAY