Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Những sai lầm không thể tha thứ, những khoản nợ chưa trả
Những sai lầm không thể tha thứ, những khoản nợ chưa trả

Những sai lầm không thể tha thứ, những khoản nợ chưa trả

5.0
20 Chương
2 Duyệt
Đọc ngay

Tôi dùng bảy năm, dốc hết tâm huyết và tài sản, biến cậu nhân viên phục vụ Liêu Trường Lâm thành một cá mập trên thương trường. Tôi cứ ngỡ mình đã có được anh, cho đến khi cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta trở về. Trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, tôi nằm trong phòng cấp cứu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Bác sĩ gọi cho anh, người thân duy nhất trong danh bạ của tôi. Nhưng qua điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh: "Cô ấy có bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan đến tôi." Bảy năm của tôi, hóa ra không bằng một giọt nước mắt của cô ta. Sau khi tự mình ký vào giấy cam kết phẫu thuật và từ cõi chết trở về, tôi bình tĩnh gọi cho người đàn ông đã theo đuổi mình bấy lâu. "Hoàng Phi, em đồng ý kết hôn."

Mục lục

Chương 1

Tôi dùng bảy năm, dốc hết tâm huyết và tài sản, biến cậu nhân viên phục vụ Liêu Trường Lâm thành một cá mập trên thương trường.

Tôi cứ ngỡ mình đã có được anh, cho đến khi cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta trở về.

Trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, tôi nằm trong phòng cấp cứu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Bác sĩ gọi cho anh, người thân duy nhất trong danh bạ của tôi.

Nhưng qua điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh:

"Cô ấy có bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan đến tôi."

Bảy năm của tôi, hóa ra không bằng một giọt nước mắt của cô ta.

Sau khi tự mình ký vào giấy cam kết phẫu thuật và từ cõi chết trở về, tôi bình tĩnh gọi cho người đàn ông đã theo đuổi mình bấy lâu.

"Hoàng Phi, em đồng ý kết hôn."

Chương 1

Đoàn Giang Thanh POV:

Vào ngày cha mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc, tôi gặp lại Liêu Trường Lâm.

Luật sư vừa rời đi, để lại tôi một mình trong căn biệt thự trống rỗng cùng với một đống giấy tờ thừa kế mà tôi không muốn nhìn đến. Tôi, Đoàn Giang Thanh, hai mươi tuổi, chỉ sau một đêm đã trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đoàn thị, một khối tài sản khổng lồ mà người ngoài ao ước, nhưng đối với tôi lúc này, nó chỉ là một gánh nặng lạnh lẽo.

Tôi lái xe ra ngoài không mục đích, cuối cùng dừng lại trước một quán cà phê sang trọng mà trước đây cha mẹ thường đưa tôi đến. Tôi cần một nơi yên tĩnh, một nơi không có mùi hương của cha, không có tiếng cười của mẹ.

Và rồi tôi nhìn thấy anh.

Anh mặc bộ đồng phục nhân viên phục vụ màu đen, lưng thẳng tắp, đang cẩn thận lau một chiếc ly thủy tinh dưới ánh đèn pha lê rực rỡ. Gương mặt anh vẫn góc cạnh và tuấn tú như trong trí nhớ của tôi, nhưng sự ngông cuồng, bất cần của thiếu niên đã biến mất, thay vào đó là sự trầm mặc và một chút mệt mỏi ẩn sau hàng mi dài.

Liêu Trường Lâm, hot boy của trường cấp ba, chàng trai mà tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt ba năm.

Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó. Anh, mới mười tám tuổi, vì bảo vệ cô bạn thanh mai trúc mã Đào Bích Thảo khỏi một đám côn đồ, đã một mình đánh gục bảy người. Kết quả là anh bị gãy ba xương sườn, còn nhà trường thì thẳng tay đuổi học anh với lý do "gây gổ đánh nhau, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của trường".

Tương lai của một thiên tài, người luôn đứng đầu trong mọi kỳ thi, cứ thế bị hủy hoại.

Tôi ngồi vào một góc khuất, gọi một ly cà phê. Anh bưng nó đến, đặt nhẹ xuống bàn, giọng nói trầm thấp và lịch sự: "Cà phê của quý khách."

Anh không nhận ra tôi. Hoặc có lẽ, anh chưa bao giờ để tôi vào mắt.

Tôi nhìn anh, trái tim co thắt lại. Chàng trai kiêu hãnh như mặt trời trong ký ức của tôi, giờ đây lại phải cúi mình làm công việc phục vụ này. Tất cả chỉ vì Đào Bích Thảo.

Tôi đợi cho đến khi anh tan ca. Khi anh bước ra khỏi quán cà phê, trên người vẫn còn bộ đồng phục, tôi chặn đường anh.

Anh ngước lên, đôi mắt sâu thẳm có chút ngạc nhiên, rồi chuyển thành đề phòng.

"Có chuyện gì không?"

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình không run rẩy. "Đi theo tôi không?"

Anh cau mày, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu. "Đại tiểu thư Đoàn thị đang chơi trò gì vậy?"

Thì ra anh vẫn nhớ tôi.

"Tôi không đùa," tôi nói, nhìn thẳng vào mắt anh. "Tương lai của anh, tôi mua."

Sự chế giễu trong mắt anh đông cứng lại, thay vào đó là sự tức giận và nhục nhã. Anh siết chặt tay, dường như muốn nói điều gì đó cay độc, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt. Tôi biết mình đã chạm vào lòng tự trọng cao ngất của anh. Nhưng tôi không còn cách nào khác.

"Đi theo tôi," tôi lặp lại, giọng nói mềm đi một chút, "tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn. Tiền bạc, địa vị, sự nghiệp. Tôi sẽ giúp anh đứng trên đỉnh cao, để không ai có thể coi thường anh được nữa."

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt phức tạp đến mức tôi không thể đọc được. Cuối cùng, anh khàn giọng hỏi: "Tại sao?"

"Vì tôi thích," tôi trả lời một cách kiêu ngạo, che giấu đi sự bối rối trong lòng. "Tôi thích gương mặt của anh, được chứ?"

Anh bật cười, một nụ cười chua chát và tự giễu. "Được."

Chỉ một từ đơn giản, nhưng nó đã ràng buộc chúng tôi suốt bảy năm sau đó.

Tôi giữ lời hứa của mình. Tôi thuê gia sư giỏi nhất, tìm những giáo sư kinh tế hàng đầu để dạy riêng cho anh. Tôi đưa anh tham dự mọi bữa tiệc thương mại, giới thiệu anh với tất cả các đối tác quan trọng. Tôi để anh thực hành trên những dự án nhỏ, rồi dần dần giao cho anh những hạng mục cốt lõi của tập đoàn.

Anh giống như một miếng bọt biển, điên cuồng hấp thụ tất cả kiến thức. Tài năng kinh doanh của anh bộc lộ một cách đáng kinh ngạc. Anh sắc bén, quyết đoán, và tàn nhẫn trên thương trường.

Bảy năm sau, Liêu Trường Lâm không còn là cậu nhân viên phục vụ năm nào. Anh trở thành một "cá mập" thực thụ, một nhân vật tầm cỡ mà ngay cả tôi, chủ tịch của tập đoàn, đôi khi cũng phải kiêng dè. Anh đã đứng ở đỉnh cao mà tôi đã hứa với anh.

Và cũng từ đó, anh bắt đầu không về nhà.

Những tấm ảnh chụp lén anh và Đào Bích Thảo xuất hiện ngày càng nhiều trên các trang tin lá cải. Cô ta đã từ nước ngoài trở về, sau khi sự nghiệp người mẫu không thành công.

"CEO Liêu và tình đầu Trúc Mã tái hợp, tình cảm mặn nồng."

"Liêu Trường Lâm chi mạnh tay mua biệt thự cho Đào Bích Thảo."

"Cặp đôi vàng của làng kinh doanh bị bắt gặp hẹn hò lãng mạn bên bờ sông."

Tôi ngồi trên sofa trong căn biệt thự lạnh lẽo, bình tĩnh lật từng trang tạp chí. Trong ảnh, anh nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được. Anh cẩn thận gỡ hạt cơm trên khoé miệng cô ta, ân cần khoác áo cho cô ta khi trời trở gió.

Tôi chợt nhận ra, đóa hoa cao ngạo mà tôi đã dùng bảy năm tâm huyết để vun trồng, vốn dĩ chỉ chờ đợi để nở rộ vì một người khác.

Tôi là người đã đưa anh lên đỉnh cao, nhưng người đứng bên cạnh anh ngắm nhìn phong cảnh lại không phải là tôi.

Đêm nay là đêm thứ mười anh không về nhà.

Tôi đặt tờ tạp chí xuống, cầm điện thoại lên, gọi cho một số máy đã lâu không liên lạc.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nam ấm áp vang lên: "Giang Thanh?"

Đó là Trịnh Hoàng Phi, con trai của bạn thân mẹ tôi. Một kiến trúc sư tài năng, người đã từng bị tôi từ chối hôn ước không biết bao nhiêu lần.

Tôi hít một hơi thật sâu, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.

"Hoàng Phi, em đồng ý kết hôn."

Sau cuộc điện thoại, tôi đứng dậy, đi một vòng quanh căn biệt thự. Mọi thứ ở đây đều do tôi tự tay sắp đặt theo sở thích của Liêu Trường Lâm. Chiếc áo sơ mi anh thích, loại cà phê anh hay uống, bức tranh phong cảnh anh từng khen đẹp.

Tôi gọi cho người giúp việc. "Dọn dẹp tất cả những thứ không thuộc về tôi trong căn nhà này. Vứt hết đi."

Tôi không thể để bản thân mình chìm đắm trong sự thất bại này mãi được. Tôi là Đoàn Giang Thanh, tôi có sự kiêu hãnh của riêng mình.

Một tuần sau, tôi chuẩn bị cho cuộc đấu giá để sắm sửa của hồi môn. Tôi muốn mọi thứ phải là tốt nhất.

Buổi đấu giá diễn ra tại một khách sạn năm sao. Khi tôi vừa bước vào sảnh, tôi bất ngờ gặp lại Liêu Trường Lâm. Anh đang đi cùng Đào Bích Thảo.

Cô ta khoác tay anh rất thân mật, trên người mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông như một nàng công chúa mỏng manh.

"Trường Lâm, chân em đau quá," Đào Bích Thảo nũng nịu, tựa đầu vào vai anh.

Liêu Trường Lâm lập tức cúi xuống, giọng điệu cưng chiều mà tôi chưa bao giờ nghe thấy: "Vậy chúng ta tìm chỗ ngồi nghỉ một lát nhé?"

Xung quanh có vài người bắt đầu xì xầm.

"Kia không phải là chủ tịch Đoàn sao? Sao cô ấy lại ở đây một mình?"

"Nghe nói CEO Liêu và cô bạn thanh mai trúc mã kia sắp kết hôn rồi. Chủ tịch Đoàn bị bỏ rơi thật đáng thương."

Những lời bàn tán như những mũi kim vô hình đâm vào tim tôi.

Liêu Trường Lâm lúc này mới nhìn thấy tôi. Anh cau mày, bước về phía tôi, Đào Bích Thảo vẫn bám chặt lấy anh không rời.

"Em đến đây làm gì?" Anh hỏi, giọng điệu có chút trách móc, như thể sự xuất hiện của tôi làm anh khó xử.

Tôi nhìn anh, rồi nhìn Đào Bích Thảo đang nép sau lưng anh với vẻ mặt sợ sệt, trong lòng dâng lên một cảm giác chua chát.

"Tôi đến để đấu giá," tôi bình tĩnh trả lời.

"Đấu giá?" Anh có vẻ ngạc nhiên. "Em cần gì có thể nói với tôi, tại sao phải đến những nơi như thế này?"

"Anh Liêu," Đào Bích Thảo đột nhiên lên tiếng, giọng yếu ớt, "chị Giang Thanh đừng giận anh ấy. Chắc anh ấy không biết chị thích những món đồ trang sức này."

Đột nhiên, cô ta "a" lên một tiếng, loạng choạng như sắp ngã.

Liêu Trường Lâm lập tức quay lại, vòng tay ôm lấy cô ta, vẻ mặt đầy lo lắng. "Thảo Thảo, em sao vậy? Lại đau chân à?"

Anh đỡ cô ta ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cẩn thận xoa bóp mắt cá chân cho cô ta, sự dịu dàng và ân cần đó khiến tôi cảm thấy thật chói mắt.

Tôi đã từng bị trật chân khi đi khảo sát công trường, sưng to như cái bánh bao, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói: "Tự gọi xe về đi, tôi còn có cuộc họp."

Bảy năm. Hóa ra bảy năm của tôi không bằng một giọt nước mắt của cô ta.

Tôi tự giễu trong lòng, cảm thấy mình thật ngu ngốc.

"Tôi không thích trang sức," tôi nói, giọng điệu lạnh nhạt. Tôi nhìn Liêu Trường Lâm đang chăm sóc Đào Bích Thảo, từng từ từng chữ nói ra rõ ràng, "Tôi đến để mua của hồi môn."

Anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và không tin.

Anh định nói gì đó, nhưng Đào Bích Thảo lại rên rỉ. Anh lập tức quay đi, sự chú ý hoàn toàn đặt lên người cô ta.

Trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.

Tôi quay người, đi về phía quầy bar, gọi một ly rượu mạnh. Vị cay nồng xộc lên mũi, nhưng không thể làm dịu đi sự ngột ngạt trong lồng ngực.

Tôi uống hết ly này đến ly khác.

Một vài công tử bột mà tôi từng từ chối lời tỏ tình trước đây tiến lại gần.

"Đại tiểu thư Đoàn hôm nay có tâm sự sao? Uống một mình buồn lắm, để chúng tôi tiếp cô."

Tôi không muốn gây chuyện, định đứng dậy rời đi. Nhưng một người trong số họ đã giữ tay tôi lại.

"Đi đâu vội thế? Uống với bọn anh một ly rồi đi."

Tôi cảm thấy chóng mặt, toàn thân nóng ran. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Tôi đã bị chuốc thuốc.

"Buông ra!" Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực.

Trong lúc mơ màng, tôi thấy một bóng người cao lớn lao tới, một cú đấm mạnh mẽ, và những kẻ kia ngã lăn ra đất.

Là Liêu Trường Lâm.

Anh bế tôi lên, sải bước ra khỏi hội trường ồn ào. Hơi thở nam tính quen thuộc bao bọc lấy tôi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Anh đưa tôi đến một phòng nghỉ trên tầng cao nhất của khách sạn. Căn phòng này, tôi biết, là phòng tổng thống mà anh đã thuê dài hạn.

Anh ném tôi lên chiếc giường lớn mềm mại. Tôi vì tác dụng của thuốc mà mất hết lý trí, theo bản năng níu lấy áo anh, tìm kiếm sự mát lạnh.

Bảy năm qua, chúng tôi đã có vô số lần thân mật như thế này. Đã có lúc tôi ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần có được thân thể của anh, một ngày nào đó tôi sẽ có được trái tim anh.

Nhưng tôi đã lầm.

Ngay cả trong những lúc nồng nhiệt nhất, anh cũng chưa bao giờ gọi tên tôi. Anh sẽ gọi "Thảo Thảo" trong lúc mơ màng, hoặc chỉ im lặng.

Sau mỗi lần, anh sẽ ném cho tôi một tấm thẻ đen, hoặc một món quà đắt tiền, giọng điệu lạnh lùng: "Cái này cho cô."

Như thể tôi chỉ là một món hàng có thể dùng tiền để trao đổi.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thật đáng thương.

"Cút đi..." Tôi dùng chút sức lực cuối cùng đẩy anh ra. "Đừng chạm vào tôi."

Anh cau mày, giữ chặt tay tôi. "Đoàn Giang Thanh, cô lại giở trò gì nữa?"

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở. Đào Bích Thảo đứng ở cửa, đôi mắt to tròn đẫm lệ, nhìn chúng tôi với vẻ mặt không thể tin được.

"Trường Lâm... hai người..."

Cô ta che miệng, run rẩy, rồi quay người bỏ chạy.

"Thảo Thảo!"

Liêu Trường Lâm không chút do dự, lập tức buông tôi ra và đuổi theo. Cánh cửa phòng đóng sầm lại, bỏ lại tôi một mình với cơ thể đang bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt.

Tuyệt vọng.

Một sự tuyệt vọng chưa từng có bao trùm lấy tôi.

Tôi đã làm gì sai? Yêu một người là sai sao?

Tôi nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn. Không chút do dự, tôi cầm lấy nó, dứt khoát rạch một đường trên cánh tay mình.

Cơn đau buốt nhói lập tức truyền đến đại não, khiến tôi tỉnh táo lại trong giây lát. Máu tươi túa ra, nhuộm đỏ cả một mảng ga giường trắng tinh.

Tôi run rẩy bấm số gọi cấp cứu. "Cứu... cứu tôi..."

Trước khi mất đi ý thức, tôi chìm vào một giấc mơ dài.

Trong mơ, tôi quay lại sân bóng rổ năm lớp mười một. Liêu Trường Lâm, chàng trai mười bảy tuổi, mồ hôi ướt đẫm, ném một quả ba điểm hoàn hảo vào rổ. Cả sân vận động vỡ òa trong tiếng hò reo. Anh đứng đó, kiêu hãnh và rực rỡ như mặt trời.

Đó là lần đầu tiên tim tôi đập loạn nhịp vì một người.

Giấc mơ chuyển cảnh. Đó là đêm anh bị đuổi học. Anh ngồi một mình trên bậc thềm lạnh lẽo, ôm lấy đầu gối, cô đơn và bất lực. Đào Bích Thảo, người mà anh đã liều mình bảo vệ, đã không ở bên cạnh anh. Cô ta đã nhận được học bổng và chuẩn bị ra nước ngoài.

Tôi nhận ra, tình yêu của anh, sự hy sinh của anh, đối với cô ta mà nói, có lẽ chẳng đáng một đồng.

Và tôi, kẻ ngốc nghếch này, lại cứ nghĩ rằng mình có thể dùng bảy năm để thay thế vị trí của cô ta trong lòng anh.

Hóa ra, anh không phải không biết yêu, mà người anh yêu chưa bao giờ là tôi.

Tất cả những gì anh làm cho tôi, có lẽ chỉ là sự "báo ân".

Tôi mỉm cười cay đắng trong giấc mơ.

Đoàn Giang Thanh, mày thật thảm bại.

Nhưng không sao cả.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ không yêu anh nữa.

Tuyệt đối không.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 20   11-07 00:28
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY