Chỉ vì một người phụ nữ khác, người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời đã biến thành một con ác quỷ.
Trong tuyệt vọng, tôi ôm lấy em trai, chạy trốn khỏi thành phố này. Năm năm sau, tôi trở về với một thân phận hoàn toàn mới.
Chương 1
Trần Ngọc Lệ POV:
Để trừng phạt tôi vì đã sắp đặt một buổi xem mắt cho Khiết Tâm, anh ta đã từ xa cắt điện máy hỗ trợ sự sống của em trai tôi.
Tôi đang chăm chú sắp xếp mấy chậu hoa cúc nhỏ trên ban công, hy vọng chúng có thể mang lại chút hơi ấm cho căn biệt thự lạnh lẽo này. Bất chợt, một giọng nói lạnh lùng, quen thuộc đến mức khiến tim tôi co thắt lại, vang lên từ phía sau.
"Trần Ngọc Lệ, cô giỏi lắm."
Tôi quay người lại. Châu Minh Quân đứng đó, bộ vest Ý đắt tiền ôm lấy thân hình cao lớn của anh, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, và đôi mắt sâu thẳm thường ngày vẫn nhìn tôi đầy sủng ái giờ đây chỉ còn lại một màu đen kịt của sự giận dữ.
Anh giơ chiếc máy tính bảng trong tay lên, màn hình hiển thị một bức ảnh. Đó là An Khiết Tâm, cô trợ lý mới của anh, đang ngồi đối diện với một người đàn ông lạ mặt trong một quán cà phê sang trọng.
"Ai cho phép cô tự ý sắp xếp chuyện cho Khiết Tâm?" Giọng anh trầm thấp, nhưng chứa đựng sự uy hiếp không thể che giấu.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích: "Em chỉ nghĩ cô ấy cũng đến tuổi lập gia đình, tìm một người đàn ông tốt để dựa dẫm..."
"Dựa dẫm?" Anh ta cười khẩy, một nụ cười khiến sống lưng tôi lạnh toát. "Người của Châu Minh Quân này, đến lượt cô lo lắng sao?"
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. "Người của anh?"
"Đúng vậy." Anh ta bước tới, ép tôi vào lan can ban công, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt tôi. "Cô nên nhớ rõ vị trí của mình. Đừng làm những chuyện không cần thiết."
Rồi, trước mắt tôi, anh ta mở một ứng dụng trên máy tính bảng. Một giao diện với những đường biểu đồ nhấp nháy hiện ra. Đó là hệ thống theo dõi và điều khiển từ xa các thiết bị y tế trong phòng bệnh cao cấp của Mầu Quang Bửu, em trai tôi.
"Cô thích lo chuyện bao đồng lắm phải không?" Anh ta nhếch mép, ngón tay thon dài lướt trên màn hình. "Vậy để tôi cho cô thấy hậu quả của việc chọc giận tôi."
Một tiếng "bíp" khô khốc vang lên từ máy tính bảng.
Trên màn hình, đường biểu thị nhịp tim của Bửu đang ổn định bỗng nhiên hỗn loạn, rồi tụt dốc không phanh. Máy thở, thiết bị lọc máu... tất cả đều chuyển sang màu đỏ cảnh báo.
"KHÔNG!" Tôi hét lên, toàn thân run rẩy. "Quân, anh đang làm gì vậy? Dừng lại! Mau dừng lại!"
Anh ta vẫn giữ nụ cười tàn nhẫn đó. "Nói cho tôi biết, Khiết Tâm đang ở đâu?"
Nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm lấy tôi. Bửu là mạng sống của tôi, là lý do duy nhất để tôi tồn tại trên cõi đời này.
"Em... em không biết..." Tôi lắp bắp, nước mắt giàn giụa.
"Không biết?" Anh ta ghé sát vào tai tôi, giọng nói như đến từ địa ngục. "Để tôi xem em trai cô cầm cự được bao lâu."
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim như ngừng đập. Bửu trên giường bệnh bắt đầu co giật, khuôn mặt nhỏ bé tím tái vì thiếu dưỡng khí.
Tất cả sức lực của tôi như bị rút cạn. Tôi khuỵu xuống, ôm lấy chân anh ta, van xin trong tuyệt vọng.
"Em xin anh... Em xin anh... Cầu xin anh tha cho Bửu... Nó là em trai em... là người thân duy nhất của em..."
Anh ta cúi xuống, dùng hai ngón tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt đầy khinh miệt. "So với Khiết Tâm, một thằng nhóc bệnh tật thì có là gì?"
Một tia sét như đánh ngang qua tâm trí tôi. Tôi ngỡ ngàng nhìn anh ta, người đàn ông mà tôi đã từng yêu bằng cả sinh mệnh. Người đã từng nói sẽ bảo vệ chị em tôi suốt đời.
"Tại sao... Tại sao lại là Khiết Tâm?" Tôi run rẩy hỏi, mặc dù trong lòng đã có câu trả lời. "Anh đã hứa... anh đã hứa chỉ yêu mình em..."
Anh ta cười nhạt. "Trần Ngọc Lệ, cô vẫn ngây thơ như ngày đầu nhỉ? Cô nghĩ một cô gái nghèo khó quê mùa như cô xứng với tôi sao? Nếu không phải vì cô có chút thú vị, cô nghĩ mình có thể ở bên tôi lâu như vậy?"
Từng lời anh ta nói như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi, Trần Ngọc Lệ, một cô gái nghèo quê ở miền Tây. Cha mẹ mất sớm trong một tai nạn giao thông, để lại tôi và đứa em trai Mầu Quang Bửu mắc bệnh tim bẩm sinh. Một mình tôi lên Sài Gòn, làm đủ mọi công việc để kiếm tiền chữa bệnh cho em.
Cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày tăm tối cho đến khi tôi gặp Châu Minh Quân, thái tử của tập đoàn bất động sản hàng đầu Sài Gòn.
Ngày đó, tôi đang trên đường đi giao hàng thì vô tình chứng kiến một chiếc xe tải mất lái lao về phía chiếc xe sang trọng của anh. Không một giây suy nghĩ, tôi đã vứt chiếc xe đạp của mình, lao ra đẩy anh ta khỏi đường đi của tử thần.
Tôi bị thương nhẹ, còn anh ta hoàn toàn bình an vô sự.
Từ đó, anh bắt đầu theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt và công khai.
Anh ta mua lại toàn bộ nhà hàng năm sao chỉ để ăn một bữa tối riêng tư với tôi. Anh ta chi hàng tỷ đồng để xây dựng một quỹ từ thiện mang tên tôi, giúp đỡ những trẻ em mắc bệnh tim giống như Bửu.
Cả Sài Gòn đều biết đến câu chuyện tình yêu của "thái tử và cô bé lọ lem".
Lúc đầu, tôi luôn tìm cách trốn tránh. Tôi biết thân phận của mình, biết rằng thế giới của chúng tôi quá khác biệt. Tôi chỉ là một ngọn cỏ dại, còn anh là vầng thái dương rực rỡ. Mối quan hệ này, có lẽ chỉ là một phút hứng khởi của người giàu có.
Nhưng Châu Minh Quân không bỏ cuộc. Anh ta kiên nhẫn, dịu dàng, dùng sự chân thành để từng bước phá vỡ lớp vỏ phòng ngự của tôi. Anh sẽ đứng dưới mưa hàng giờ chỉ để nói lời xin lỗi khi chúng tôi cãi nhau. Anh sẽ đích thân lái xe hàng trăm cây số về quê tôi, thắp cho cha mẹ tôi một nén nhang. Anh nói với tôi, anh không quan tâm đến quá khứ của tôi, chỉ cần tương lai có tôi là đủ.
Anh lo cho Bửu mọi chi phí chữa trị, tìm những bác sĩ giỏi nhất, sắp xếp cho nó phòng bệnh tốt nhất. Anh nói với tôi: "Em trai em cũng là em trai anh."
Dưới sự tấn công dịu dàng mà mãnh liệt đó, trái tim vốn đã chai sạn của tôi dần tan chảy. Tôi đã đồng ý làm bạn gái anh.
Những ngày tháng sau đó đẹp như một giấc mơ. Anh cưng chiều tôi đến tận trời. Bất cứ thứ gì tôi thích, chỉ cần tôi liếc mắt một cái, ngày hôm sau nó sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Anh nói anh muốn bù đắp cho tất cả những khổ cực mà tôi đã phải chịu đựng.
Tôi đã từng nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Tôi đã từng đứng trước mộ cha mẹ, khóc và nói với họ rằng tôi đã tìm thấy người đàn ông có thể thay họ chăm sóc tôi và Bửu.
Tôi đã lên kế hoạch cho một đám cưới, cho một tương lai có anh, có tôi, và có Bửu khỏe mạnh.
Nhưng rồi, An Khiết Tâm xuất hiện.