Ngọc
ng bệnh. Bầu trời Sài Gòn về đêm vẫn rực rỡ á
tờ tùy thân đã bị Châu Minh Quân thu giữ. May mắn là tôi vẫn còn giữ bản
cần chịu đựng thêm
phố này, rời khỏi người đàn ông tàn nhẫn đó. Chúng tôi
ột mình. Tôi phải quay về căn biệt thự đó, căn nhà mà tôi
áo, túi xách, trang sức, đều là do Châu Minh Quân mua cho. Chúng đều là những th
ài món trang sức kim cương, đã mang lại cho tôi một khoản tiền không nhỏ
gì anh ta nợ tôi, nợ thanh xuân, nợ tình yêu và
óp toàn bộ cho quỹ từ thiện mang tên tôi mà anh ta đã lập r
âu trong góc tủ. Mở ra, bên trong là một chiếc cà vạt màu xanh
inh nhật đầu ti
ược món quà, anh đã cười rất tươi. Anh nói đó là món quà đẹp nhất anh từng nhận được. Anh đã đeo nó
ạt đó luôn được anh cất
ằm lăn lóc trong một góc
chiếc cà vạt, bật lửa, và nhìn nó
cũng giống như chiếc cà
gười khác đang khiêng một bức ảnh cưới khổng lồ. "Cậu ch
ng lâu. Bức ảnh cũ đã bị tôi xé nát trong một lần c
ức ảnh, cười k
liên tục reo. Là An Khiết Tâm gọi. Anh ta vừa dịu dàng dỗ dành cô ta t
ảnh cưới với chị Lệ của em. Xon
ôi. Cô ta à? Sắp tới cũng chỉ là
e rõ từng lời, cảm thấ
t anh chỉ có hình bóng của tôi. Anh đã ghé vào tai tôi, nói
ứa đó nghe sao
, che đi sự chua
Tôi lạnh l
ìn nhau. "Nhưng... thưa cô, đây
ói, vứ

GOOGLE PLAY