Tôi không hiểu, mười năm vợ chồng cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lại không bằng vài giọt nước mắt cá sấu của một kẻ thứ ba sao? Anh ta nói cô ta hiền lành, còn tôi thì đáng bị trừng phạt.
Khi bầy chó đói lao về phía tôi, tôi đã không chọn cái chết. Nhưng điều mà đôi cẩu nam nữ đó không ngờ tới, là cảnh sát đã bao vây nơi này. Toàn bộ vở kịch này, vốn là cái bẫy mà tôi giăng ra cho chính họ.
Chương 1
Trần Khả Vy POV:
Khoảnh khắc video tôi ngăn cản Ninh Thu Huyền, cô trợ lý của chồng tôi, dùng nước sôi để hành hạ một con mèo hoang được lan truyền chóng mặt trên mạng, biến tôi thành nữ anh hùng trong mắt công chúng, tôi đã không ngờ rằng đó chính là khởi đầu cho địa ngục của mình.
Đoạn video ngắn, được quay lén từ một góc khuất, ghi lại toàn bộ cảnh tượng. Ninh Thu Huyền, với gương mặt thiên thần thường ngày, lại đang nở một nụ cười độc ác, tay cầm ấm nước nóng từ từ đổ xuống con mèo co rúm trong góc tường. Tiếng kêu gào thảm thiết của con vật vang lên. Và rồi tôi xuất hiện, lao đến giật lấy ấm nước, hất thẳng xuống đất và che chắn cho con mèo nhỏ tội nghiệp.
Mạng xã hội bùng nổ.
"Trời ơi, cô trợ lý kia là ác quỷ à?"
"Nhìn mặt xinh đẹp mà tâm địa rắn rết. Thật không thể tin nổi!"
"Phu nhân của CEO Đoàn thật dũng cảm và nhân hậu. Xứng đáng là một nữ cường!"
"Đuổi việc cô ta ngay lập tức! Loại người này không xứng đáng tồn tại trong xã hội!"
Áp lực từ dư luận lớn đến mức công ty của chồng tôi, Đoàn Việt Nhân, không thể không ra thông báo sa thải Ninh Thu Huyền ngay trong buổi chiều hôm đó. Cô ta trở thành tội đồ bị cả xã hội lên án, còn tôi, Trần Khả Vy, bỗng chốc được tung hô lên tận mây xanh.
Tôi đã nghĩ rằng Việt Nhân sẽ ủng hộ tôi. Rằng anh, với tư cách là CEO, sẽ thấy hành động của Ninh Thu Huyền là không thể chấp nhận được, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty.
Nhưng tôi đã lầm.
Tối hôm đó, khi tôi chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn để an ủi anh sau một ngày sóng gió, Việt Nhân trở về với gương mặt lạnh như tiền. Anh không thèm nhìn đến bàn ăn, cũng không nhìn tôi, chỉ ném chiếc cặp da lên ghế sofa rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
"Anh sao vậy?" Tôi lo lắng đi theo sau. "Chuyện của Thu Huyền… em biết là nó ảnh hưởng đến công ty. Em xin lỗi."
Việt Nhân quay phắt lại, ánh mắt anh nhìn tôi đầy xa lạ và giận dữ. "Xin lỗi? Em nghĩ một câu xin lỗi là xong sao? Em có biết em đã làm gì không, Khả Vy?"
Tôi sững sờ. "Em làm gì sai sao? Cô ta hành hạ động vật, đó là một hành vi tàn nhẫn và sai trái."
"Sai trái?" Anh cười khẩy, một nụ cười khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. "Em có biết Huyền đã khóc nhiều như thế nào không? Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, có chút nóng nảy, nhưng cô ấy không có ác ý. Con mèo đó cào cô ấy trước! Em lại biến một chuyện nhỏ thành to, đẩy cô ấy ra trước mũi dùi dư luận. Em có thấy hả hê lắm không khi hủy hoại cuộc đời một cô gái trẻ?"
Từng lời của anh như những nhát dao đâm vào lồng ngực tôi. Anh không tin tôi. Anh tin vào những giọt nước mắt cá sấu của cô trợ lý kia. Anh cho rằng tôi đã cố tình hãm hại cô ta.
Mối quan hệ của chúng tôi vốn đã có những rạn nứt từ khi Ninh Thu Huyền xuất hiện, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể mù quáng đến mức này.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày chiến tranh lạnh. Anh không về nhà, hoặc nếu có về cũng chỉ là lúc nửa đêm, người đầy mùi rượu và mùi nước hoa phụ nữ rẻ tiền – mùi hương mà Ninh Thu Huyền yêu thích.
Tôi đau đớn, nhưng vẫn cố gắng níu kéo. Tôi nghĩ rằng có lẽ anh chỉ là nhất thời bị cô ta mê hoặc. Mười năm tình nghĩa vợ chồng, cùng nhau gầy dựng công ty từ hai bàn tay trắng, không lẽ lại không bằng vài giọt nước mắt của một kẻ thứ ba sao?
Một tuần sau, anh đột nhiên trở về sớm, trên tay còn cầm một bó hoa hồng lớn. Anh mỉm cười dịu dàng, nụ cười mà đã lâu lắm rồi tôi không được thấy.
"Khả Vy, anh xin lỗi," anh nói, giọng đầy hối lỗi. "Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Là anh sai, anh đã không tin em. Em có thể tha thứ cho anh không?"
Tim tôi đập loạn nhịp. Niềm hy vọng le lói bùng lên.
"Chúng ta… hãy bắt đầu lại từ đầu nhé?" Anh đưa cho tôi một ly rượu vang đỏ. "Uống với anh một ly, coi như để chuộc lỗi."
Tôi nhận lấy ly rượu, hạnh phúc đến mức không nhận ra ánh mắt kỳ lạ lóe lên trong đáy mắt anh. Tôi uống cạn ly rượu, cảm nhận vị ngọt chát lan tỏa trong khoang miệng, cũng như vị ngọt ngào của sự hàn gắn mà tôi hằng mong mỏi.
Nhưng ngay sau đó, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Mọi thứ trước mắt mờ đi, và trước khi kịp nhận ra điều gì, tôi đã chìm vào bóng tối.
…
Tôi tỉnh dậy vì cảm giác lạnh lẽo và mùi ẩm mốc, hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi cố gắng mở mắt, hình ảnh trước mặt từ từ rõ nét. Tôi đang ở trong một nhà kho bỏ hoang, bụi bặm và mạng nhện giăng khắp nơi. Ánh sáng le lói từ những ô cửa sổ vỡ nát chiếu vào, tạo nên những vệt sáng kỳ dị trên sàn nhà bẩn thỉu.
Nhưng điều khiến tôi kinh hãi nhất không phải là khung cảnh hoang tàn này. Mà là những cái lồng sắt lớn xếp dọc theo bức tường. Bên trong mỗi cái lồng, có ít nhất hai ba con chó chăn cừu Đức to lớn, hung dữ. Mắt chúng sáng rực trong bóng tối, và tiếng gầm gừ trầm thấp của chúng khiến da gà tôi nổi lên từng lớp.
"Tỉnh rồi à, vợ yêu?"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ trên cao. Tôi ngẩng đầu lên, tim như ngừng đập. Đoàn Việt Nhân đang đứng trên một lan can sắt ở tầng hai, bên cạnh anh ta là Ninh Thu Huyền. Cô ta đang khoác tay anh ta đầy thân mật, gương mặt không còn vẻ ngây thơ đáng thương, thay vào đó là một nụ cười đắc thắng và tàn độc.
"Việt Nhân… anh… anh làm gì vậy?" Tôi run rẩy hỏi.
"Làm gì à?" Anh ta cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp nhà kho nghe đến rợn người. "Tất nhiên là để em trả giá cho những gì em đã gây ra cho Huyền rồi. Em thích làm người hùng lắm đúng không? Thích được mọi người tung hô vì lòng yêu thương động vật đúng không? Tốt thôi, hôm nay anh sẽ cho em được 'yêu thương' chúng cho thỏa thích."
Anh ta giơ chiếc điện thoại lên, màn hình đang sáng. Tôi nhận ra đó là một buổi phát trực tiếp. Số người xem đang tăng lên chóng mặt.
Ninh Thu Huyền cúi xuống, giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy ác ý. "Chị Khả Vy, chị xem này, có nhiều người đang xem chị lắm đấy. Họ đang rất tò mò muốn biết nữ anh hùng cứu mèo hôm trước, hôm nay sẽ đối mặt với một bầy chó đói như thế nào."
Cô ta cười khúc khích. "À, mà chị yên tâm, em đã dặn người ta bỏ đói chúng cả tuần nay rồi. Chắc chắn chúng sẽ 'chào đón' chị rất nồng nhiệt đấy."
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi nhìn xuống, thấy tay chân mình đã bị trói chặt vào một cây cột sắt ở giữa nhà kho. Tôi chính là con mồi được chuẩn bị sẵn cho bữa tiệc máu của chúng.
"Các người sẽ phải trả giá cho việc này!" Tôi nghiến răng, cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng. "Cảnh sát sẽ không tha cho các người đâu!"
Việt Nhân cười khinh bỉ. "Cảnh sát? Khả Vy, em thật ngây thơ. Em nghĩ đây là đâu? Một nhà máy bỏ hoang cách xa thành phố hàng chục cây số. Đến khi cảnh sát tìm được đến đây thì có lẽ em chỉ còn là một đống xương vụn thôi."
"Em đã sai khi tin tưởng anh." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói run rẩy vì thất vọng và căm hận. "Em đã sai khi nghĩ rằng mười năm tình nghĩa có thể thắng được sự mê muội của anh."
"Sai lầm của em không phải là tin tưởng anh," anh ta lạnh lùng nói, "mà là em đã không biết điều, dám động đến người phụ nữ của anh. Huyền của anh hiền lành, lương thiện như vậy, chỉ vì một con mèo bẩn thỉu mà em nỡ lòng nào đẩy cô ấy vào tình cảnh đó. Em nói xem, em có đáng bị trừng phạt không?"
Hiền lành? Lương thiện? Tôi bật cười cay đắng. Kẻ dùng nước sôi để hành hạ một sinh vật yếu ớt mà là hiền lành lương thiện ư? Kẻ dùng thủ đoạn trà xanh để quyến rũ chồng của người khác mà là hiền lành lương thiện ư? Đoàn Việt Nhân, anh không chỉ mù quáng, mà còn ngu ngốc đến mức không thể cứu vãn.
Ninh Thu Huyền giả vờ lau nước mắt, giọng nức nở. "Anh Nhân, đừng nói nữa. Em không muốn chị Khả Vy phải chịu khổ đâu. Hay là… hay là chúng ta tha cho chị ấy đi. Dù sao chị ấy cũng là vợ anh."
"Em xem, Huyền của anh vẫn còn lo lắng cho em đấy, Khả Vy." Việt Nhân nhìn cô ta bằng ánh mắt cưng chiều, rồi quay sang tôi, giọng điệu trở nên tàn nhẫn. "Nhưng không được. Em đã làm Huyền tổn thương, em phải trả giá. Nhưng anh sẽ cho em một cơ hội."
Tôi im lặng, nhìn anh ta như nhìn một kẻ xa lạ.
"Bây giờ, nếu em quỳ xuống, dập đầu xin lỗi Huyền trước mặt tất cả mọi người đang xem livestream, và thừa nhận rằng chính em đã gài bẫy cô ấy, anh sẽ suy nghĩ lại." Anh ta nhếch mép. "Thế nào? Một cái dập đầu đổi lấy mạng sống. Rất hời đúng không?"
Bên dưới phần bình luận của buổi livestream, những dòng chữ bắt đầu nhảy múa.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là vợ của CEO Đoàn mà?"
"Hóa ra con mụ này là kẻ giả tạo à? Gài bẫy cô trợ lý tội nghiệp kia?"
"Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Nhìn hiền lành thế mà tâm địa độc ác."
"Quỳ xuống xin lỗi đi! Đáng đời!"
Sự ngu muội của đám đông, sự tàn độc của người chồng tôi từng yêu thương, và sự đắc thắng của kẻ thứ ba. Tất cả hòa quyện lại thành một liều thuốc độc, giết chết chút tình cảm cuối cùng còn sót lại trong tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào camera, rồi nhìn vào đôi mắt của Việt Nhân.
"Không bao giờ." Tôi nói, từng chữ rành rọt và đanh thép.
Nét mặt Việt Nhân cứng lại. Sự tức giận hiện rõ trong mắt anh ta.
"Được lắm. Để xem em cứng đầu được bao lâu." Anh ta ra hiệu cho một tên côn đồ đứng ở góc. "Mở lồng!"