Tình yêu của tôi đã chết hoàn toàn.
Trong buổi tiệc lớn của công ty anh ta, tôi bình tĩnh cho phát đoạn video mình bị hành hạ dã man trước toàn thể khách mời.
"Mạc Minh Thiện, tôi muốn anh thân bại danh liệt."
Chương 1
Nguyễn Ý Như POV:
Bảy năm hôn nhân, bảy năm yêu nhau say đắm, hóa ra chỉ là một vở kịch do chính tay người tôi yêu nhất đạo diễn.
Tờ giấy xét nghiệm dương tính với thai kỳ nằm gọn trong túi xách của tôi, mỏng manh nhưng chứa đựng cả một kỳ tích. Sau vụ tai nạn xe hơi năm đó, bác sĩ đã nói khả năng tôi mang thai gần như bằng không. Vậy mà hôm nay, phép màu đã đến. Tôi không thể chờ đợi thêm một giây phút nào để báo tin này cho Mạc Minh Thiện.
Anh nói anh đi công tác ở Phú Quốc. Nhân dịp kỷ niệm bảy năm ngày cưới sắp tới, tôi đã bay đến đây, muốn tạo cho anh một bất ngờ lớn.
Khu nghỉ dưỡng sang trọng nép mình bên bờ biển, tiếng sóng vỗ rì rào như một bản nhạc nền êm dịu. Tôi đi dọc theo hành lang gỗ, tìm đến căn bungalow riêng biệt mà lễ tân đã chỉ dẫn. Càng đến gần, tôi càng nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ khu vườn phía sau.
Là giọng của Minh Thiện.
Và một giọng nữ khác, trong trẻo và có chút quen thuộc.
"Anh Thiện, đám cưới của chúng ta... liệu có quá vội vàng không? Chị Ý Như..."
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi nấp sau một bụi hoa giấy rực rỡ, cố gắng nín thở.
Giọng Minh Thiện vang lên, dịu dàng đến mức khiến tôi đau đớn. Đó là sự dịu dàng mà bảy năm qua anh chỉ dành riêng cho tôi.
"Đừng lo, Khánh Mai. Anh đã sắp xếp cả rồi. Giấy đăng ký kết hôn của chúng ta đã có hiệu lực. Em mới chính là vợ hợp pháp của anh. Còn về phía Ý Như... cuộc hôn nhân của anh và cô ấy chưa bao giờ được đăng ký. Cô ấy sẽ không bao giờ biết."
Chưa bao giờ được đăng ký.
Bốn từ đó như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến đầu óc tôi trống rỗng. Tờ giấy xét nghiệm trong túi bỗng trở nên nặng trĩu.
Bành Khánh Mai. Cô sinh viên y khoa mà nhiều năm trước đã hiến máu cứu sống tôi trong vụ tai nạn. Người mà Minh Thiện luôn miệng nói là "ân nhân", là người mà anh phải "báo đáp". Anh chăm sóc cô ta, chu cấp cho cô ta ăn học, coi cô ta như em gái. Và tôi, trong sự ngây thơ của mình, cũng đã tin vào điều đó.
Tôi nhìn qua khe lá. Minh Thiện đang nhẹ nhàng vuốt tóc Khánh Mai, ánh mắt anh chan chứa sự cưng chiều mà tôi từng lầm tưởng chỉ thuộc về mình.
"Nhưng... em vẫn lo. Chị ấy yêu anh như vậy," Khánh Mai rúc vào lòng anh, giọng nói đầy vẻ ngây thơ giả tạo.
"Yên tâm. Cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Anh hiểu cô ấy hơn bất cứ ai," anh nói, giọng đầy tự tin. "Đám cưới này là điều anh nợ em. Em mới là Mạc phu nhân thực sự."
Điện thoại trong túi tôi rung lên. Là tin nhắn từ Minh Thiện.
"Bà xã, anh nhớ em quá. Công việc bận rộn làm anh không thể về kịp kỷ niệm ngày cưới. Đừng giận anh nhé."
Sự giả dối đến mức buồn nôn. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi ngước mắt lên nhìn hai con người đang ôm ấp nhau trong vườn. Anh ta vừa gửi cho tôi những lời yêu thương đường mật, vừa lên kế hoạch cho đám cưới với một người phụ nữ khác.
Tôi nhớ lại lời thề của anh bảy năm trước, trong một nhà thờ nhỏ, không có khách mời, chỉ có hai chúng tôi. Anh nói anh không cần sự công nhận của pháp luật, chỉ cần trái tim chúng tôi thuộc về nhau là đủ. Anh nói anh muốn xây dựng một thế giới chỉ có hai người.
Hóa ra, đó chỉ là một cái bẫy được tính toán kỹ lưỡng.
Tôi không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa. Tôi lùi lại, cố gắng không phát ra tiếng động. Mỗi bước chân đều nặng như đeo chì. Tôi thấy họ tay trong tay đi về phía bãi biển, nơi một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Khung cảnh đó, sự dịu dàng đó, nụ hôn đó... tất cả đều đã từng là của tôi.
Tôi quay người, chạy thục mạng ra khỏi khu nghỉ dưỡng, nước mắt lã chã rơi. Bất ngờ tôi muốn tạo cho anh đã biến thành sự thật tàn khốc nhất mà tôi phải nhận lấy.
Cả thế giới của tôi, sụp đổ hoàn toàn.