Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Cuộc trốn thoát ngọt ngào của cô ấy khỏi sự hỗn loạn
Cuộc trốn thoát ngọt ngào của cô ấy khỏi sự hỗn loạn

Cuộc trốn thoát ngọt ngào của cô ấy khỏi sự hỗn loạn

5.0
10 Chương
1 Duyệt
Đọc ngay

Năm năm kết hôn, tôi đã vứt bỏ con người thật của mình để trở thành một người vợ hoàn hảo, tuân thủ nghiêm ngặt hai mươi quy tắc sống của chồng tôi, Lục Phú Thịnh. Nhưng đúng vào ngày kỷ niệm, anh ta lại phá vỡ mọi nguyên tắc vì cô "em gái nuôi" Đèo Bảo Anh, thậm chí còn định đưa cô ta về sống chung với chúng tôi. Cô ta mặc chiếc váy đặt riêng của tôi, đeo trang sức của tôi, khiêu khích tôi trong chính bữa tiệc của mình. Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn dàn dựng một vở kịch bị hành hung rồi đổ tội cho tôi. Lục Phú Thịnh, người chồng đầu ấp tay gối, không một chút nghi ngờ, chỉ thẳng vào mặt tôi mà gầm lên. "Bùi Nhật Hạ, tôi không ngờ em lại là loại người độc ác như vậy! Cút về nhà cũ mà suy ngẫm lại đi!" Nhìn người đàn ông mù quáng che chắn cho kẻ thứ ba, trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh. Tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. "Nam, em cần anh."

Mục lục

Chương 1

Năm năm kết hôn, tôi đã vứt bỏ con người thật của mình để trở thành một người vợ hoàn hảo, tuân thủ nghiêm ngặt hai mươi quy tắc sống của chồng tôi, Lục Phú Thịnh.

Nhưng đúng vào ngày kỷ niệm, anh ta lại phá vỡ mọi nguyên tắc vì cô "em gái nuôi" Đèo Bảo Anh, thậm chí còn định đưa cô ta về sống chung với chúng tôi.

Cô ta mặc chiếc váy đặt riêng của tôi, đeo trang sức của tôi, khiêu khích tôi trong chính bữa tiệc của mình. Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn dàn dựng một vở kịch bị hành hung rồi đổ tội cho tôi.

Lục Phú Thịnh, người chồng đầu ấp tay gối, không một chút nghi ngờ, chỉ thẳng vào mặt tôi mà gầm lên.

"Bùi Nhật Hạ, tôi không ngờ em lại là loại người độc ác như vậy! Cút về nhà cũ mà suy ngẫm lại đi!"

Nhìn người đàn ông mù quáng che chắn cho kẻ thứ ba, trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh. Tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

"Nam, em cần anh."

Chương 1

Góc nhìn của Bùi Nhật Hạ:

Lục Phú Thịnh, chồng tôi, người đàn ông sống theo nguyên tắc còn hơn cả luật pháp, đã phá vỡ mọi quy tắc vì một cô gái khác. Và anh ta làm điều đó ngay trong ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi.

Lục Phú Thịnh, chủ tịch tập đoàn bất động sản Lục Thị, nổi tiếng là một người đàn ông cứng nhắc và kỷ luật. Anh có một danh sách các quy tắc dài đến hai mươi điều, được đóng khung và treo trong phòng làm việc, như một lời nhắc nhở thường trực.

"Không ăn ở những nơi không đảm bảo vệ sinh."

"Không tiếp xúc thân thể không cần thiết với người khác giới."

"Luôn giữ khoảng cách ba bước với phụ nữ ngoại trừ vợ."

"Không bao giờ để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến quyết định."

Những quy tắc này, đối với anh, còn quan trọng hơn cả hơi thở. Tôi, Bùi Nhật Hạ, vợ của anh, đã dành năm năm để học thuộc lòng và tuân thủ từng điều một, biến mình thành một người vợ hoàn hảo, một vật trang trí thanh lịch và phù hợp bên cạnh anh.

Vì vậy, khi trợ lý của tôi gửi cho tôi bức ảnh, tôi đã phải nhìn đi nhìn lại ba lần để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.

Trong ảnh, Lục Phú Thịnh đang ngồi trong một quán phở bình dân ven đường. Bàn ghế nhựa, đũa dùng một lần, và không khí hỗn tạp, tất cả đều là những thứ anh ghê tởm.

Anh không chỉ ngồi đó. Anh đang dùng đũa của mình để gắp một miếng thịt bò từ bát của cô gái ngồi đối diện, nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh là một thứ tôi chưa bao giờ thấy.

Cô gái đó, Đèo Bảo Anh, mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh đầy ngưỡng mộ.

Bức ảnh này giống như một cái tát vào mặt tôi. Tôi cảm thấy máu trong người như đông cứng lại.

Tối nay là bữa tiệc kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi. Lẽ ra anh phải đang ở công ty, hoàn thành công việc để có thể về nhà sớm với tôi. Thế nhưng anh lại ở đây, phá vỡ quy tắc vì một cô gái khác.

Tôi không gọi cho anh. Tôi không chất vấn. Thay vào đó, tôi tự mình lái xe đến địa chỉ mà trợ lý đã gửi.

Mùi nước lèo thơm nồng xộc vào mũi khi tôi bước vào quán phở. Khung cảnh thật trần trụi và sống động. Lục Phú Thịnh, người luôn mặc những bộ vest được cắt may tỉ mỉ, giờ đây đang ngồi trên một chiếc ghế nhựa màu xanh, trông lạc lõng nhưng lại vô cùng tự tại.

Tôi đi thẳng đến bàn của họ.

"Phú Thịnh," giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh ngẩng đầu lên, sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt anh nhanh chóng được thay thế bằng sự khó chịu. Anh như bị bắt quả tang tại trận.

"Sao em lại ở đây?" Anh cau mày, giọng nói có chút bối rối.

Đèo Bảo Anh, cô gái có vẻ ngoài ngây thơ đó, cũng ngước nhìn tôi. Đôi mắt cô ta mở to, trông có vẻ sợ hãi và bối rối, như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.

"Em... em xin lỗi chị Hạ. Là em muốn ăn phở ở đây, anh Thịnh chỉ đi cùng em thôi." Giọng cô ta trong trẻo và yếu ớt, như thể cô ta là người bị hại.

Tôi đã từng nghĩ cô ta thật đáng thương. Đèo Bảo Anh là con gái của ân nhân đã qua đời của cha Lục Phú Thịnh. Sau khi cha mẹ cô qua đời trong một tai nạn, nhà họ Lục đã nhận nuôi cô, và Phú Thịnh luôn coi cô như em gái ruột.

Tôi đã từng tin vào sự ngây thơ đó. Tôi đã từng nghĩ rằng sự quan tâm của Phú Thịnh dành cho cô ta chỉ đơn thuần là trách nhiệm và lòng biết ơn.

Bây giờ, nhìn vào đôi mắt đang giả vờ vô tội của cô ta, tôi mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào.

Tôi phớt lờ cô ta, ánh mắt chỉ tập trung vào chồng mình. Tôi giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị bức ảnh anh đang gắp thức ăn cho cô ta.

Tôi không nói một lời, chỉ lặng lẽ đặt điện thoại xuống bàn, ngay cạnh bát phở còn đang bốc khói của anh.

Một hành động nhỏ, nhưng đủ để không khí xung quanh trở nên căng thẳng.

Lục Phú Thịnh nhìn vào màn hình điện thoại, rồi lại nhìn tôi. Sự bối rối trong mắt anh biến thành sự né tránh. Anh không giải thích.

Tôi cười nhạt, một nụ cười không hề có chút ấm áp nào. Tôi cầm lấy lọ giấm ớt trên bàn, một thứ mà Lục Phú Thịnh sẽ không bao giờ chạm vào vì anh cho rằng nó "không sạch sẽ", và đổ một lượng lớn vào bát phở của anh.

Nước dùng trong veo ngay lập tức chuyển sang màu đỏ rực, giống như trái tim đang rỉ máu của tôi.

"Ăn đi," tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thách thức. "Không phải anh thích hương vị bình dân này sao?"

Đèo Bảo Anh lại bắt đầu diễn. Nước mắt lưng tròng, cô ta kéo tay áo Lục Phú Thịnh. "Anh Thịnh, đều tại em... Chị Hạ giận rồi. Hay là em đi trước nhé?"

Tôi bật cười thành tiếng. "Đi? Sao phải đi? Bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà."

Tôi lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh khác. Lần này là ảnh cả ba chúng tôi, với bát phở đỏ rực ở giữa. Tôi đăng nó lên trang cá nhân của mình với dòng chú thích: "Kỷ niệm năm năm ngày cưới đáng nhớ. Cảm ơn 'em gái' đã mang đến bất ngờ."

Đèo Bảo Anh nhìn thấy bài đăng, khuôn mặt cô ta tái đi. Cô ta không ngờ tôi lại hành động táo bạo như vậy.

"Chị... sao chị lại làm thế?" Cô ta lắp bắp.

Tôi nhướn mày. "Sao vậy, em gái? Sợ người khác biết em thân thiết với anh rể đến mức nào à?"

Tôi nói thêm, giọng đầy mỉa mai, "À, hay là em muốn chính thức công khai mối quan hệ 'anh em' đặc biệt này trong bữa tiệc tối nay luôn?"

Lục Phú Thịnh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng không phải để giải thích với tôi. Anh nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp, có chút tức giận, có chút bất lực.

"Nhật Hạ, đừng làm loạn nữa."

Anh ta nói tôi làm loạn?

"Chỉ là một bữa ăn thôi, em đừng nghĩ nhiều." Anh ta cố gắng hạ giọng, như thể đang dỗ một đứa trẻ.

Đèo Bảo Anh ngay lập tức phụ họa, "Đúng vậy đó chị Hạ, chỉ là em nhớ hương vị ngày xưa nên mới nhờ anh Thịnh đưa đi thôi."

Tôi nhìn cô ta, rồi nhìn Lục Phú Thịnh. "Hương vị ngày xưa? Cô Đèo, cô nên nhớ, cô là con gái nuôi của nhà họ Lục, còn tôi là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Bùi. Giữa chúng ta có một khoảng cách gọi là đẳng cấp. Đừng bao giờ quên điều đó."

Câu nói của tôi như một nhát dao, đâm thẳng vào vẻ mặt giả tạo của Đèo Bảo Anh. Cô ta lại bắt đầu rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa. Tôi quay người định rời đi.

Nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã giữ chặt cổ tay tôi. Là Lục Phú Thịnh.

"Em đi đâu?" Anh ta hỏi, giọng nói cứng rắn.

"Buông ra."

"Nhật Hạ, em hôm nay thật quá đáng." Anh ta không những không buông tay mà còn siết chặt hơn.

"Đủ rồi!" Giọng anh ta trở nên thiếu kiên nhẫn. "Đừng cãi nhau ở đây nữa. Về nhà đi."

Anh ta kéo tôi đi, không cho tôi cơ hội phản kháng.

Rồi, như thể để đổ thêm dầu vào lửa, anh ta quay lại nói với Đèo Bảo Anh vẫn đang ngồi đó: "Bảo Anh, em cũng về nhà cùng đi. Từ hôm nay, em sẽ chuyển đến ở cùng chúng tôi."

Tôi sững người. Toàn thân tôi lạnh toát.

Chuyển đến ở cùng chúng tôi? Anh ta đang nói cái quái gì vậy?

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mọi thứ thật nực cười. Anh ta đưa nhân tình về nhà, và còn chọn đúng ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi để thông báo.

Tôi nhìn anh ta, cố gắng tìm kiếm một tia đùa cợt trong mắt anh, nhưng chỉ thấy sự nghiêm túc đến đáng sợ.

Tôi bật cười, tiếng cười khô khốc và đầy cay đắng.

"Lục Phú Thịnh," tôi hỏi anh, giọng run rẩy, "anh có biết hôm nay là ngày gì không?"

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   11-07 00:24
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY