Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Tội lỗi của anh, tự do của cô
Tội lỗi của anh, tự do của cô

Tội lỗi của anh, tự do của cô

5.0
12 Chương
15 Duyệt
Đọc ngay

Vào ngày kỷ niệm chín năm ngày cưới, chồng tôi đã đưa cô thư ký đang mang thai của anh ta về nhà. Trước mặt tất cả khách khứa, anh ta ôm lấy cô ta và tuyên bố đó là con của mình. Anh ta ép tôi quỳ xuống xin lỗi tình nhân, rồi ra lệnh rút máu của tôi để cứu mẹ con cô ta, mặc cho tôi mắc bệnh tim bẩm sinh và suýt chết. Tôi chợt nhớ lại, cũng chính người đàn ông này đã lạnh lùng bỏ mặc tôi sảy thai trong cô độc, khiến tôi vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ. Sau khi thoát khỏi địa ngục, tôi quyết định ly hôn. Khi anh ta điên cuồng đuổi theo đến Pháp, tôi chỉ gửi lại cho anh ta hai tờ giấy. Một là đơn ly hôn đã ký. Tờ còn lại là bệnh án chứng minh tôi vĩnh viễn mất đi khả năng sinh con.

Mục lục

Chương 1

Vào ngày kỷ niệm chín năm ngày cưới, chồng tôi đã đưa cô thư ký đang mang thai của anh ta về nhà.

Trước mặt tất cả khách khứa, anh ta ôm lấy cô ta và tuyên bố đó là con của mình.

Anh ta ép tôi quỳ xuống xin lỗi tình nhân, rồi ra lệnh rút máu của tôi để cứu mẹ con cô ta, mặc cho tôi mắc bệnh tim bẩm sinh và suýt chết.

Tôi chợt nhớ lại, cũng chính người đàn ông này đã lạnh lùng bỏ mặc tôi sảy thai trong cô độc, khiến tôi vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ.

Sau khi thoát khỏi địa ngục, tôi quyết định ly hôn. Khi anh ta điên cuồng đuổi theo đến Pháp, tôi chỉ gửi lại cho anh ta hai tờ giấy.

Một là đơn ly hôn đã ký.

Tờ còn lại là bệnh án chứng minh tôi vĩnh viễn mất đi khả năng sinh con.

Chương 1

Anas Băng Hoài POV:

Chồng tôi, Trình Sơn Lâm, đã đưa cô thư ký đang mang thai của anh ta về nhà.

Hôm nay là kỷ niệm chín năm ngày cưới của chúng tôi.

Anh ta đứng ở cửa, một tay ôm eo Tư Gia Trân, tay kia xoa nhẹ lên bụng cô ta, khuôn mặt lạnh lùng không một chút áy náy.

"Cô ấy có thai rồi. Con của tôi."

Giọng anh ta bình thản như đang thông báo thời tiết, nhưng mỗi chữ lại như một nhát dao đâm vào tim tôi.

Không khí trong phòng khách rộng lớn của biệt thự nhà họ Trình bỗng chốc ngưng đọng. Tất cả khách khứa, những người thuộc giới thượng lưu vừa mới đây còn đang tươi cười chúc tụng chúng tôi, giờ đây đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại, chế giễu và tò mò.

Tư Gia Trân nép vào lòng Trình Sơn Lâm, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra vẻ e lệ và đắc thắng. Cô ta khẽ vuốt ve bụng mình, nơi đang chứa đựng đứa con của chồng tôi, một sự thật mà anh ta đang công khai tuyên bố trước mặt tất cả mọi người.

"Từ nay cô ấy sẽ ở đây." Trình Sơn Lâm tiếp tục, ánh mắt sắc bén quét qua mặt tôi. "Em, với tư cách là vợ anh, hãy chăm sóc cô ấy cho tốt."

Chăm sóc cô ta? Tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng. Anh ta muốn tôi, người vợ hợp pháp, phải phục dịch tình nhân và đứa con ngoài giá thú của anh ta sao?

Sự sỉ nhục này còn đau đớn hơn cả ngàn vạn lời mắng chửi.

Tôi đứng đó, chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khôi mà tôi đã cất công chọn lựa cho đêm nay bỗng trở nên thật nực cười. Tôi cảm thấy mình như một con hề trong chính ngôi nhà của mình.

"Băng Hoài, em không vui sao?" Tư Gia Trân lên tiếng, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích. "Em xem, chị cũng không muốn làm phiền em và anh Lâm đâu, nhưng đứa bé trong bụng cần được chăm sóc. Em là chị cả, chắc sẽ không hẹp hòi đến mức không dung chứa được mẹ con chị chứ?"

Những lời nói của cô ta như đổ thêm dầu vào lửa. Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.

"Trình thiếu phu nhân thật đáng thương, kết hôn chín năm vẫn không có con."

"Đáng thương gì chứ, không biết giữ chồng thì phải chịu thôi."

"Nghe nói nhà họ Anas đã sa sút rồi, cô ta còn dựa vào cái gì để giữ vị trí này?"

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn run rẩy đang lan khắp cơ thể. Tôi không thể gục ngã trước mặt những người này. Tôi không thể để Trình Sơn Lâm và Tư Gia Trân hả hê.

Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Trình Sơn Lâm, người đàn ông tôi đã yêu và hy sinh suốt chín năm qua. "Trình Sơn Lâm, anh chắc chứ?"

Anh ta nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với thái độ của tôi. "Anas Băng Hoài, đừng làm mình làm mẩy. Em biết vị trí của mình ở đâu."

Vị trí của tôi? Chín năm qua, tôi đã luôn biết vị trí của mình. Tôi là một vật trang trí xinh đẹp, một người vợ danh nghĩa để anh ta khoe khoang với thiên hạ, một công cụ để trả ơn gia đình anh đã giúp đỡ nhà tôi khi xưa. Tình yêu của tôi, sự nhẫn nhịn của tôi, tất cả đều bị anh ta chà đạp không thương tiếc.

Tôi nhìn xuống sợi dây chuyền kim cương trên cổ mình. Đó là kỷ vật cuối cùng mẹ để lại cho tôi, là thứ quý giá nhất mà tôi có.

Ánh mắt của Trình Sơn Lâm cũng rơi vào nó, rồi anh ta nhìn sang Tư Gia Trân. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào sợi chuyền của tôi với vẻ thèm thuồng không che giấu.

"Tháo sợi chuyền đó ra." Giọng Trình Sơn Lâm lạnh như băng. "Gia Trân thích nó."

Cả người tôi cứng đờ. Anh ta muốn tôi tháo kỷ vật của mẹ tôi để đưa cho tình nhân của anh ta?

"Trình Sơn Lâm, anh điên rồi sao?" Tôi không thể tin vào tai mình.

"Tôi nói lại lần nữa, tháo nó ra." Anh ta mất kiên nhẫn, tiến về phía tôi một bước. "Đừng để tôi phải tự tay làm."

Tôi lùi lại, bàn tay vô thức che lấy sợi dây chuyền. Đó là giới hạn cuối cùng của tôi. Tôi đã chịu đựng đủ rồi.

Tư Gia Trân bĩu môi, giọng điệu đầy tủi thân. "Anh Lâm, thôi bỏ đi. Em không dám nhận đồ quý giá như vậy đâu. Chị Băng Hoài sẽ giận mất."

Sự giả tạo của cô ta càng khiến tôi ghê tởm.

"Cô ấy dám?" Trình Sơn Lâm trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy đe dọa. "Anas Băng Hoài, em đừng quên, nhà họ Anas của em bây giờ còn lại gì. Nếu không có nhà họ Trình, em nghĩ em có thể đứng ở đây sao?"

Lời nói của anh ta như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Đúng vậy, nhà họ Anas đã không còn như xưa. Chính vì món nợ ân tình này mà tôi đã nhẫn nhịn suốt chín năm qua.

Nhưng hôm nay, tôi không muốn nhịn nữa.

Tôi chậm rãi tháo sợi dây chuyền ra. Cái lạnh của kim loại chạm vào da thịt, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi lúc này. Tôi bước đến trước mặt Tư Gia Trân, giơ sợi chuyền ra.

"Cô Tư, cô đã mang thai con của nhà họ Trình, là người có công lớn. Sợi dây chuyền này, coi như là quà gặp mặt của tôi." Tôi nói, giọng bình thản đến lạ. "Hy vọng cô sẽ thích nó."

Ánh mắt Tư Gia Trân sáng lên. Cô ta vội vàng đưa tay ra đón lấy, như sợ tôi sẽ đổi ý.

"Cảm ơn chị Băng Hoài, chị thật rộng lượng."

Nhưng ngay khi những ngón tay của cô ta vừa chạm vào sợi chuyền, cô ta bỗng hét lên một tiếng rồi loạng choạng ngã về phía sau. Sợi dây chuyền rơi xuống sàn đá cẩm thạch, phát ra một tiếng "choang" giòn tan.

Viên kim cương lớn nhất ở giữa đã vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.

"Á! Tay tôi!" Tư Gia Trân kêu lên đau đớn, trên mu bàn tay cô ta có một vết xước nhỏ đang rỉ máu.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Trình Sơn Lâm ngay lập tức lao đến đỡ lấy Tư Gia Trân, vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng tột độ. "Gia Trân! Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Anh ta cẩn thận nâng bàn tay cô ta lên, thổi nhẹ vào vết xước nhỏ xíu như thể đó là vết thương nghiêm trọng nhất trên đời. Anh ta thậm chí không thèm liếc nhìn tôi một cái, cũng không quan tâm đến sợi dây chuyền đã vỡ nát trên sàn.

Tôi đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt mà chỉ thấy nực cười.

Tôi nhớ lại ba năm trước, tôi mang thai đứa con đầu lòng của chúng tôi. Tôi đã vui mừng biết bao, đã mong chờ biết bao. Nhưng một lần, tôi vô tình trượt chân ngã cầu thang, máu chảy lênh láng. Tôi đã gọi cho anh ta, giọng nói yếu ớt cầu xin. "Sơn Lâm, cứu em... cứu con của chúng ta..."

Lúc đó, anh ta đang ở đâu? Anh ta đang ở bên cạnh Tư Gia Trân, người lúc đó mới chỉ là thư ký của anh ta. Anh ta đã nói gì qua điện thoại? "Anh đang bận họp. Em tự gọi xe cấp cứu đi. Đừng làm phiền anh."

Giọng nói lạnh lùng đó, tôi sẽ không bao giờ quên.

Đứa con của tôi đã không giữ được. Tôi nằm trong bệnh viện lạnh lẽo một mình, còn anh ta thì mãi đến ngày hôm sau mới xuất hiện, trên người còn vương mùi nước hoa của người phụ nữ khác.

Vậy mà bây giờ, chỉ vì một vết xước nhỏ của Tư Gia Trân, anh ta lại cuống cuồng đến thế.

Nực cười. Thật sự quá nực cười.

"Anas Băng Hoài!" Trình Sơn Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ. "Cô cố ý phải không?"

Tôi nhìn anh ta, không nói một lời.

"Quỳ xuống! Xin lỗi Gia Trân ngay!" Anh ta gầm lên, chỉ tay xuống sàn nhà.

Tất cả mọi người đều nín thở.

Tôi vẫn đứng im.

"Cô điếc à?" Trình Sơn Lâm mất hết kiên nhẫn, anh ta bước nhanh đến, bàn tay to lớn siết chặt lấy vai tôi, dùng sức ấn mạnh xuống.

Tôi không kịp phản kháng, cả người mất thăng bằng khuỵu xuống. Đầu gối của tôi đập mạnh xuống sàn đá cẩm thạch, ngay trên những mảnh kim cương vỡ.

Một cơn đau nhói buốt xuyên thấu. Tôi cảm nhận được có thứ gì đó sắc nhọn đã đâm vào da thịt mình.

Trình Sơn Lâm nhìn xuống đầu gối đang rỉ máu của tôi, trong mắt không có một tia thương xót, chỉ có sự chán ghét. "Đừng có giả vờ đáng thương ở đây."

Anh ta quay sang Tư Gia Trân, giọng điệu lập tức dịu dàng trở lại. "Gia Trân, em xem, cô ta đã xin lỗi rồi. Em đừng giận nữa, không tốt cho thai nhi."

Tư Gia Trân dựa vào lòng anh ta, khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại đầy vẻ đắc ý.

"Anas Băng Hoài, cô làm Gia Trân sợ hãi, còn làm vỡ kỷ vật của mẹ cô. Cô nói xem, cô có phải là đang cố tình gây sự chú ý không?" Trình Sơn Lâm tiếp tục chì chiết tôi. "Chỉ vì tôi không ở bên cô đêm nay?"

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Tôi xin lỗi."

Suốt chín năm qua, tôi đã nói câu này không biết bao nhiêu lần. Dù là lỗi của tôi hay không, người xin lỗi luôn là tôi.

"Như vậy đã đủ chưa?" Tôi hỏi, giọng nói lạnh lẽo không một chút cảm xúc.

"Cô!" Trình Sơn Lâm tức giận, giơ tay lên như muốn tát tôi.

Đúng lúc này, đội ngũ y tế tư nhân của gia đình mà anh ta gọi cho Tư Gia Trân đã chạy vào.

"Trình tổng, Trình thiếu phu nhân, cô Tư thế nào rồi?"

Trình Sơn Lâm lập tức hạ tay xuống, quay sang lo lắng cho tình nhân của mình. "Mau! Mau kiểm tra cho cô ấy! Cô ấy đang mang thai, không thể có bất kỳ sai sót nào!"

Không một ai để ý đến tôi, người đang quỳ trên sàn với đầu gối bê bết máu. Cơn đau quen thuộc trong lồng ngực bắt đầu nhói lên, sắc lẹm. Nhưng lần này, tôi không còn muốn kêu cứu nữa.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 12   10-17 17:05
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY