Năm năm yêu thương cháy bỏng, trong mắt anh ta, chỉ là một món nợ, một trách nhiệm phiền phức.
Sau khi được anh trai cứu thoát khỏi địa ngục, tôi đã quyết định rời đi, xóa sổ anh ta hoàn toàn khỏi cuộc đời mình.
Ba năm sau, khi tôi đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng và chuẩn bị kết hôn với người đàn ông khác, anh ta đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi tha thứ.
Chương 1
LỤC MỘNG LINH POV:
Tôi phát hiện ra mối tình năm năm của mình là một trò lừa bịp vào một buổi chiều thứ Ba, khi vô tình mở máy tính xách tay của Trác Sơn Lâm và thấy một tập tin duy nhất trên màn hình nền có tiêu đề "Gửi anh Hải".
Sơn Hải là anh trai đã khuất của anh.
Sự tò mò thôi thúc tôi nhấp chuột. Bên trong là một cuốn nhật ký điện tử, và dòng chữ đầu tiên đã khiến máu trong người tôi đông cứng lại.
"Anh Hải, hôm nay là tròn năm năm ngày anh mất. Em đã làm theo lời anh dặn, chăm sóc cho Mộng Linh. Em đã ở bên cô ấy, đóng vai một người bạn trai hoàn hảo. Kế hoạch của em đang đi đúng hướng. Chẳng bao lâu nữa, em sẽ cầu hôn cô ấy, cưới cô ấy, và hoàn thành di nguyện cuối cùng của anh."
Kế hoạch.
Một từ đơn giản, nhưng nó đập vào mắt tôi như một cú đấm vật lý. Toàn bộ thế giới của tôi, được xây dựng trên nền tảng của tình yêu và sự tin tưởng, bắt đầu rạn nứt.
Tôi cuộn xuống, đọc hết mục này đến mục khác. Mỗi dòng chữ là một con dao găm xoáy sâu hơn vào trái tim tôi.
"Ngày X tháng Y: Đưa Mộng Linh đi ăn tối ở nhà hàng cô ấy thích. Cô ấy trông rất vui. Nhiệm vụ hoàn thành."
"Ngày A tháng B: Mua cho Mộng Linh chiếc vòng cổ cô ấy ngắm nghía. Phản ứng của cô ấy đúng như dự đoán. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát."
"Ngày C tháng D: Cô ấy nói yêu em. Em đã nói em cũng yêu cô ấy. Lời nói dối này ngày càng dễ dàng hơn."
Tay tôi run rẩy, phải vịn vào cạnh bàn để không ngã quỵ. Cảm giác buồn nôn cuộn lên trong dạ dày. Năm năm. Năm năm ròng rã, mỗi khoảnh khắc ngọt ngào, mỗi lời yêu thương, mỗi cử chỉ quan tâm... tất cả chỉ là một phần của một kịch bản được soạn sẵn. Một nhiệm vụ. Một nghĩa vụ.
Tôi đã luôn biết ơn Sơn Hải. Anh ấy là một anh hùng, đã hy sinh mạng sống của mình để cứu tôi trong một trận lũ quét kinh hoàng nhiều năm trước. Nỗi ám ảnh và mặc cảm tội lỗi đã theo tôi suốt một thời gian dài, cho đến khi Sơn Lâm xuất hiện. Anh đã dịu dàng kéo tôi ra khỏi bóng tối, hứa sẽ thay anh trai chăm sóc tôi.
Tôi đã tin anh. Tôi đã yêu anh bằng cả trái tim mình.
Giờ đây, sự thật phơi bày trước mắt tôi, tàn nhẫn và trần trụi. Tôi chỉ là một gánh nặng, một trách nhiệm mà anh trai anh để lại. Tình yêu của anh chưa bao giờ tồn tại.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Sơn Lâm ngoài hành lang. Anh đang nói chuyện điện thoại. Hoảng hốt, tôi vội vàng đóng tập tin lại, nhưng đã quá muộn để xóa dấu vết. Tôi nín thở, lắng nghe.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên, nhưng những lời anh nói lại xa lạ đến đáng sợ.
"Ừ, anh biết rồi, Mai Vy. Đừng khóc nữa. Anh sẽ đến ngay."
Hà Mai Vy. Cái tên đó giống như một cái gai nhọn đâm vào tai tôi. Cô ta là một hot girl mạng xã hội, người mà Sơn Lâm luôn giới thiệu là "bạn bè bình thường". Nhưng linh cảm của một người phụ nữ không bao giờ sai.
Tôi rón rén bước đến gần cửa, ép tai vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo.
"Anh biết em đang buồn," giọng Sơn Lâm dịu dàng đến mức tôi chưa bao giờ được nghe. "Đám cưới với Mộng Linh chỉ là hình thức thôi. Em biết mà. Anh làm tất cả những điều này chỉ vì anh Hải. Trái tim anh chỉ có mình em. Chờ anh, anh sẽ giải quyết mọi chuyện và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Một khoảng lặng.
"Thai nhi sao rồi? Em phải giữ gìn sức khỏe. Anh sẽ không để mẹ con em phải chịu thiệt thòi đâu. Được rồi, anh đến ngay đây."
Thai nhi.
Thế giới của tôi vỡ tan thành từng mảnh.
Không chỉ là sự lừa dối. Không chỉ là một mối quan hệ bí mật. Mà còn là một đứa trẻ. Đứa trẻ của anh và người phụ nữ khác.
Một cơn choáng váng ập đến, tôi lảo đảo lùi lại, va vào chiếc bàn phía sau. Một tiếng "rầm" vang lên.
Cuộc điện thoại của Sơn Lâm đột ngột kết thúc. Cánh cửa bật mở. Anh đứng đó, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng giả tạo.
"Linh? Em sao vậy? Em bị thương ở đâu à?"
Anh bước tới, định đỡ lấy tôi.
Tôi nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt mà tôi đã từng nghĩ rằng chứa đựng cả vũ trụ của mình. Giờ đây, tôi chỉ thấy sự giả dối và phản bội. Năm năm của chúng tôi là một lời nói dối. Nụ hôn của anh là một lời nói dối. Lời yêu của anh là lời nói dối lớn nhất.
Tôi cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Toàn bộ cơ thể tôi như bị rút cạn sức lực. Cơn đau trong lồng ngực dữ dội đến mức tôi khó có thể thở được. Cảm giác như có ai đó đang dùng một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim tôi, nghiền nát nó thành từng mảnh vụn.
"Em không sao," tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy, một nhiệm vụ gần như bất khả thi. "Chỉ hơi chóng mặt thôi."
"Em chắc chứ?" Anh cau mày, đưa tay lên sờ trán tôi. "Mặt em tái mét. Hay là để anh đưa em đến bệnh viện?"
Sự quan tâm của anh bây- giờ chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi nhẹ nhàng lùi lại, tránh khỏi cái chạm của anh.
"Em chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Có lẽ hôm nay làm việc hơi quá sức."
Anh nhìn tôi với ánh mắt dò xét, như thể đang cố gắng tìm ra điều gì đó bất thường. Nhưng tôi đã dành năm năm để học cách yêu người đàn ông này, và tôi cũng đã học được cách che giấu cảm xúc của mình. Tôi nở một nụ cười yếu ớt, một chiếc mặt nạ hoàn hảo cho trái tim đang tan vỡ.
"Anh không cần lo lắng đâu. Thật đấy."
Sơn Lâm dường như bị thuyết phục. Anh gật đầu, nhưng sự vội vã trong mắt anh không thể che giấu được. "Vậy em nghỉ ngơi đi nhé. Anh có việc gấp ở công ty phải đi ngay. Anh sẽ về sớm."
"Công ty?" Tôi lặp lại, vị đắng ngắt lan tỏa trong miệng.
"Ừ, một hợp đồng quan trọng đột xuất," anh nói, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, một nụ hôn lạnh lẽo như băng. "Ngoan, ở nhà chờ anh."
Anh vơ vội áo khoác và chìa khóa xe, bóng lưng vội vã biến mất sau cánh cửa. Tiếng động cơ xe gầm lên rồi nhỏ dần, để lại tôi một mình trong căn penthouse sang trọng nhưng lạnh lẽo.
Sự im lặng bao trùm. Tôi đứng bất động giữa phòng khách, cảm giác như một con rối bị cắt đứt dây. Khi sự giả tạo của anh biến mất, sức mạnh của tôi cũng theo đó mà sụp đổ.
Tôi quay trở lại máy tính. Lần này, tôi không chỉ đọc. Tôi tìm kiếm.
Trong lịch sử trình duyệt, vô số trang web về đồ dùng trẻ em, bệnh viện phụ sản, và cả những cuộc trò chuyện video kéo dài hàng giờ với Hà Mai Vy. Trong một thư mục ẩn, tôi tìm thấy hàng trăm bức ảnh. Sơn Lâm và Mai Vy. Họ ôm nhau trên bãi biển, cười đùa trong một quán cà phê ấm cúng, tay trong tay đi dạo dưới ánh hoàng hôn. Có cả những bức ảnh anh dịu dàng đặt tay lên bụng Mai Vy, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ thấy.
Mỗi bức ảnh là một nhát dao.
Tôi nhớ lại ngày đầu tiên Sơn Lâm tiếp cận tôi. Đó là một năm sau cái chết của Sơn Hải. Anh nói anh cảm thấy có lỗi vì đã không ở bên cạnh anh trai mình trong những giây phút cuối cùng, và anh muốn thay anh ấy hoàn thành trách nhiệm chăm sóc tôi. Khi đó, tôi, một cô gái hai mươi tuổi ngây thơ và chìm trong đau khổ, đã coi lời nói của anh như một chiếc phao cứu sinh.
Tôi đã tự huyễn hoặc bản thân rằng sự quan tâm của anh dần biến thành tình yêu. Tôi đã bỏ qua những dấu hiệu cảnh báo: những cuộc điện thoại bí mật, những chuyến công tác đột xuất, sự xa cách không lời giải thích. Tôi đã biện minh cho tất cả bằng công việc bận rộn của một tài phiệt bất động sản.
Hóa ra, tôi chỉ là một con ngốc. Một quân cờ trong kế hoạch trả nợ ân tình của anh.
Tôi gục xuống sàn, nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, lã chã rơi xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Tiếng khóc nấc nghẹn của tôi vang vọng trong căn nhà trống rỗng, một bản ai ca cho mối tình năm năm đã chết.
Tôi phải rời khỏi đây. Ngay lập tức.
Tôi rút điện thoại, run rẩy bấm số của anh trai tôi, Lục Kỳ Lân. Anh ấy đang ở Pháp, quản lý chi nhánh kinh doanh của gia đình.
Tiếng chuông reo hai lần trước khi anh bắt máy. "Linh, em gái yêu quý! Sao lại gọi anh vào giờ này? Ở Việt Nam đang là buổi chiều phải không?"
Nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, bức tường phòng thủ của tôi hoàn toàn sụp đổ. "Anh ơi..." Tôi nức nở, không thể nói thành lời.
"Linh? Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng Kỳ Lân ngay lập tức trở nên nghiêm trọng. "Có phải thằng khốn Trác Sơn Lâm lại bắt nạt em không?"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. "Anh... Em muốn về nhà. Em muốn sang Pháp với anh... ngay bây giờ."
Đầu dây bên kia im lặng một vài giây. Rồi giọng Kỳ Lân vang lên, kiên định và mạnh mẽ. "Được. Đừng khóc nữa. Anh sẽ đặt vé máy bay cho em ngay. Chuyến sớm nhất. Mọi chuyện cứ để anh lo."