Tôi ôm em trai đang nguy kịch vì sốc phản vệ chạy đến bệnh viện nơi vị hôn phu của tôi làm việc, hy vọng anh có thể cứu sống em.
Nhưng tôi không ngờ rằng, nữ y tá trực ban lại chính là tình địch của tôi. Cô ta cho rằng đứa bé là con hoang của tôi, là công cụ để tôi trói buộc vị hôn phu, nên đã cố tình trì hoãn việc cứu chữa.
Cô ta không chỉ gọi người đến đánh đập, bắt tôi quỳ xuống liếm đế giày, mà còn dùng dao phẫu thuật rạch nát người tôi.
Vì sự chậm trễ tàn độc đó, em trai tôi đã chết ngay trước mắt tôi, trên chiếc giường cấp cứu lạnh lẽo.
Khi vị hôn phu của tôi phá cửa xông vào, anh ấy chỉ nhìn thấy một tôi thân tàn ma dại và thi thể đã lạnh ngắt của em trai tôi.
Khi kẻ thủ ác bị cảnh sát bắt đi, tôi nằm trên giường bệnh, lạnh lùng nói với vị hôn phu và bố chồng tương lai của mình.
"Tù tội là quá nhẹ nhàng."
"Tôi muốn cô ta sống không bằng chết."
Chương 1
Diệp Hà Thanh POV:
Tiếng kêu thét xé lòng của An Dân giống như một con dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim tôi.
"Chị ơi, đau quá... con ong..."
Tôi lao đến, nhìn thấy vết sưng đỏ tấy đang lan nhanh trên cánh tay nhỏ bé của em trai mình. Khuôn mặt thằng bé tái đi, hơi thở ngày càng gấp gáp. Sốc phản vệ. Hai từ này lóe lên trong đầu tôi như một tia sét.
Không một giây do dự, tôi bế thốc An Dân lên, lao ra khỏi nhà như một cơn lốc. Bệnh viện. Tôi phải đến bệnh viện nơi vị hôn phu của mình, Trịnh Hoàng Tuấn, đang làm việc. Anh ấy là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất, anh ấy sẽ cứu được em tôi.
Chiếc taxi phanh gấp trước cổng bệnh viện. Tôi ôm chặt An Dân, người đã gần như lịm đi trong vòng tay tôi, điên cuồng chạy vào phòng cấp cứu.
"Bác sĩ! Cứu người! Em trai tôi bị ong bắp cày đốt, nó bị sốc phản vệ!"
Một nữ y tá trẻ tuổi với khuôn mặt thanh tú bước tới. Cô ta nhìn tôi, rồi nhìn xuống cậu bé trên tay tôi, một tia nhìn kỳ lạ lướt qua mắt.
"Bình tĩnh. Đưa đứa bé qua đây." Giọng cô ta lạnh lùng, không có chút ấm áp nào của một nhân viên y tế.
Tôi cẩn thận đặt An Dân lên giường cấp cứu, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. "Làm ơn, tiêm thuốc cấp cứu cho nó ngay đi, nó không thở được nữa rồi."
Nữ y tá đó, Lưu Hạ Linh, liếc nhìn tôi một cách đầy dò xét. Ánh mắt cô ta dừng lại trên người tôi, rồi lại nhìn An Dân, một nụ cười khẩy nhếch lên trên môi.
"Vội cái gì? Nhìn cô còn trẻ mà đã có con lớn thế này rồi à?"
Tôi sững người. "Cô nói gì vậy? Đây là em trai tôi!"
"Em trai?" Hạ Linh cười phá lên, một tiếng cười đầy ác ý. "Đừng có lừa tôi. Tôi đã thấy cô lảng vảng quanh đây mấy lần rồi. Cô nghĩ tôi không biết cô đang cố gắng dùng đứa con hoang này để trói buộc anh Tuấn sao?"
Cái tát nảy lửa giáng xuống mặt tôi bất ngờ đến mức tôi lảo đảo. Má tôi nóng rát, tai tôi ù đi.
"Cô..." Tôi không thể tin nổi vào những gì đang xảy ra.
"Anh Tuấn và tôi là một cặp trời sinh, cô lại dám mang con riêng đến đây khiêu khích." Giọng cô ta a rít lên, đầy ghen tuông và căm hận. "Loại đàn bà trơ trẽn như cô, nghĩ rằng có thể dùng một đứa con để bước vào hào môn sao? Mơ đi!"
Tôi còn chưa kịp định thần, hai người đàn ông to lớn từ đâu xuất hiện, có lẽ là bảo vệ do Hạ Linh gọi tới. Họ giữ chặt hai tay tôi, ấn tôi quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hạ Linh bước tới, cúi xuống, ánh mắt cô ta như một con rắn độc. "Loại hồ ly tinh như cô, phải rạch nát mặt mới biết điều."