Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Sự phản bội của anh, sự tái sinh rực lửa của cô
Sự phản bội của anh, sự tái sinh rực lửa của cô

Sự phản bội của anh, sự tái sinh rực lửa của cô

5.0
10 Chương
Đọc ngay

Mười lăm năm yêu Mạnh Đăng An, tôi từ bỏ tất cả để trở thành "chị đại" Phượng Hoàng Lửa bên cạnh anh. Nhưng kiếp trước, anh ta lại vì tình nhân mà dàn dựng tai nạn biến cha mẹ tôi thành người thực vật, rồi rút ống thở của họ ngay trước mắt tôi. Nỗi đau tột cùng đã khiến tôi gieo mình tự vẫn. Mở mắt ra, tôi đã trọng sinh trở về một năm trước khi bi kịch xảy ra. Lần này, tôi quyết định ly hôn. Nhưng khi tôi cứu tình nhân của anh ta khỏi bọn côn đồ, anh ta lại hiểu lầm. Anh ta chỉ vào tôi, lạnh lùng nói với một tên du côn: "Con đàn bà này, tao cho mày." Người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mệnh, lại đang đứng nhìn tôi bị một kẻ khác làm nhục như một sự trừng phạt. Mạnh Đăng An, kiếp này, tôi và anh, ân oán đoạn tuyệt.

Mục lục

Chương 1

Mười lăm năm yêu Mạnh Đăng An, tôi từ bỏ tất cả để trở thành "chị đại" Phượng Hoàng Lửa bên cạnh anh.

Nhưng kiếp trước, anh ta lại vì tình nhân mà dàn dựng tai nạn biến cha mẹ tôi thành người thực vật, rồi rút ống thở của họ ngay trước mắt tôi.

Nỗi đau tột cùng đã khiến tôi gieo mình tự vẫn.

Mở mắt ra, tôi đã trọng sinh trở về một năm trước khi bi kịch xảy ra.

Lần này, tôi quyết định ly hôn. Nhưng khi tôi cứu tình nhân của anh ta khỏi bọn côn đồ, anh ta lại hiểu lầm.

Anh ta chỉ vào tôi, lạnh lùng nói với một tên du côn: "Con đàn bà này, tao cho mày."

Người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mệnh, lại đang đứng nhìn tôi bị một kẻ khác làm nhục như một sự trừng phạt.

Mạnh Đăng An, kiếp này, tôi và anh, ân oán đoạn tuyệt.

Chương 1

Mai Bảo Trinh POV:

Khi tôi mở mắt ra, tôi đã trọng sinh trở về ngày phát hiện ra sự tồn tại của Thạch Thu Uyên.

Không khí ngột ngạt trong căn phòng xa hoa quen thuộc, mùi nước hoa Chanel No. 5 mà tôi đã dùng suốt mười năm phảng phất trong không khí, và tấm ảnh cưới khổng lồ treo trên tường-nơi người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mệnh, Mạnh Đăng An, đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng-tất cả đều nói cho tôi biết, đây không phải là một giấc mơ.

Tôi đã thực sự sống lại.

Ký ức của kiếp trước như một cuốn phim kinh dị tua đi tua lại trong đầu tôi.

Mười lăm năm. Tôi đã yêu Mạnh Đăng An suốt mười lăm năm. Từ cô con gái của một gia đình trí thức danh giá, tôi đã từ bỏ tất cả để bước vào thế giới của anh. Tôi học cách uống rượu, học cách đánh nhau, xăm kín lưng mình hình một con phượng hoàng lửa rực rỡ, để rồi trở thành "chị đại" Phượng Hoàng Lửa khét tiếng bên cạnh ông trùm xã hội đen Hà Nội, "An Sắt" .

Tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần tôi đủ yêu anh, đủ hy sinh vì anh, anh sẽ thuộc về tôi.

Nhưng rồi Thạch Thu Uyên xuất hiện.

Một cô gái tình nguyện viên xã hội trong sáng như pha lê, nhiệt huyết như ánh mặt trời. Cô ấy là tất cả những gì tôi không phải. Và anh, người đàn ông tôi yêu, đã yêu cô ấy.

Để có thể "rửa tay gác kiếm" , để cho người tình một danh phận trong sạch, anh đã từng bước ép tôi vào đường cùng.

Anh ta dàn dựng một vụ tai nạn xe hơi, biến cha mẹ tôi-hai vị bác sĩ đầu ngành đáng kính-thành người thực vật. Rồi anh ta dùng chính ống thở của họ để uy hiếp tôi.

"Ký vào đơn ly hôn, hoặc là tôi sẽ rút ống thở của họ."

Giọng nói lạnh như băng của anh ta vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

Tôi đã ký. Tôi đã tuyệt vọng đồng ý. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần cha mẹ tôi được sống, tôi có thể mất tất cả.

Nhưng tôi đã lầm.

Ngay sau khi tôi ký tên, anh ta đã ra lệnh cho đàn em rút ống thở của họ. Ngay trước mắt tôi.

Nỗi đau tột cùng nhấn chìm tôi. Thế giới của tôi sụp đổ. Không còn cha mẹ, không còn tình yêu, tôi chẳng còn lại gì. Tôi đứng trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất mà anh ta sở hữu, nhìn xuống thành phố Hà Nội hoa lệ, và gieo mình xuống.

Cơn đau xé nát thân thể chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.

Và rồi tôi mở mắt ra.

Tôi run rẩy đưa tay lên sờ mặt mình. Vẫn còn đây. Tôi nhìn xuống đôi tay mình, những ngón tay thon dài, không một vết sẹo. Tôi vội vàng chạy đến trước gương.

Trong gương là Mai Bảo Trinh của tuổi hai mươi tám, gương mặt vẫn còn nét kiêu ngạo nhưng chưa nhuốm màu tuyệt vọng, và quan trọng nhất, trên lưng vẫn chưa có hình xăm phượng hoàng lửa.

Đây là thời điểm một năm trước khi bi kịch xảy ra. Ngày tôi lần đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của Thạch Thu Uyên.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Là Mạnh Đăng An.

Ở kiếp trước, tôi đã lao đến quán cà phê, làm một trận om sòm, để rồi bắt đầu chuỗi ngày bi kịch của mình.

Nhưng lần này, sẽ không như vậy nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói.

"Alo?"

"Em đang ở đâu?" Giọng anh ta vẫn lạnh lùng như thường lệ.

"Ở nhà. Có chuyện gì không anh?" Tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình thản.

"Không có gì. Tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Anh ta cúp máy. Không một lời giải thích, không một lời quan tâm. Luôn luôn là như vậy.

Tôi ném chiếc điện thoại sang một bên. Đủ rồi. Mười lăm năm yêu một tảng băng, mười lăm năm tự làm mình tổn thương, như vậy là quá đủ rồi.

Mạnh Đăng An, kiếp này, tôi sẽ không yêu anh nữa. Tôi sẽ trả anh về với Thạch Thu Uyên của anh. Tôi sẽ biến mất khỏi thế giới của anh, mãi mãi.

Tôi cầm lấy điện thoại, tìm một số máy đã rất lâu rồi không liên lạc. Một cái tên khiến trái tim tôi nhói lên một cảm giác ấm áp và tội lỗi.

Tôn Thái An.

Người bạn thân từ thuở nhỏ của tôi. Hiện là một sĩ quan công an cấp cao.

Ở kiếp trước, chính anh là người đã thu dọn thi thể của tôi sau khi tôi tự sát.

Tiếng chuông reo lên vài hồi rồi có người bắt máy.

"Alo?" Giọng nói trầm ấm, chính trực quen thuộc vang lên.

Cổ họng tôi nghẹn lại. Nước mắt không thể kìm được mà tuôn rơi.

"Thái An à… là mình, Bảo Trinh đây."

Đầu dây bên kia im lặng một vài giây, rồi giọng anh trở nên lo lắng. "Trinh? Cậu sao vậy? Cậu đang khóc à? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Thái An… cậu có thể giúp mình không?" Tôi nức nở. "Giúp mình và cả gia đình mình… rời khỏi nơi này. Di cư sang Hàn Quốc. Càng nhanh càng tốt."

Tôi không chờ anh trả lời, chỉ biết rằng đây là con đường sống duy nhất của tôi.

Sau khi cúp máy với Thái An, tôi cảm thấy một chút bình tĩnh trở lại. Tôi cần phải xác nhận một vài chuyện.

Tôi thay một bộ quần áo đơn giản, không trang điểm, lái xe đến quán cà phê "Nắng Chiều" ở góc phố cổ. Đây là nơi kiếp trước tôi đã bắt gặp Mạnh Đăng An và Thạch Thu Uyên lần đầu tiên.

Tôi chọn một góc khuất, đủ để quan sát mà không bị phát hiện.

Không lâu sau, Mạnh Đăng An bước vào. Anh ta không mặc bộ vest đen thường ngày, mà chỉ mặc một chiếc áo phông xám và quần jean đơn giản. Trông anh ta bớt đi vẻ tàn nhẫn, giống như một công nhân xây dựng bình thường. Anh ta chọn một bàn gần cửa sổ.

Vài phút sau, một cô gái trẻ bước vào. Mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to tròn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, trên tay cầm vài cuốn sách.

Đó chính là Thạch Thu Uyên.

Cô ấy ngồi xuống đối diện Mạnh Đăng An, vui vẻ kể cho anh nghe về công việc tình nguyện của mình. Anh ta, người đàn ông luôn lạnh lùng với cả thế giới, lại đang chăm chú lắng nghe cô. Ánh mắt anh ta nhìn cô, là sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được trong mười lăm năm qua.

Anh ta lấy từ trong túi ra một thanh sô cô la, loại mà tôi ghét nhất vì nó quá ngọt, và đưa cho cô.

"Em ăn đi, dạo này trông em gầy quá." Anh ta nói.

Thạch Thu Uyên cười tít mắt, nhận lấy thanh sô cô la. "Cảm ơn anh Hùng."

Hùng. Anh ta đã dùng một cái tên giả. Một cái tên hiền lành, bình thường. Để ở bên cô ấy.

Trái tim tôi không còn đau nữa. Nó chỉ cảm thấy trống rỗng. Giống như nhìn một câu chuyện không liên quan đến mình.

Họ nói chuyện thêm một lúc nữa rồi cùng nhau rời đi. Khi họ đi ngang qua một con hẻm nhỏ, một tên say rượu lảo đảo từ trong đó bước ra, va phải Thạch Thu Uyên khiến cô ngã nhào.

Tên say rượu bắt đầu buông lời trêu ghẹo.

Mạnh Đăng An, hay "Hùng" , ngay lập tức kéo Thu Uyên ra sau lưng mình. Anh ta không hề ra tay, chỉ dùng ánh mắt lạnh như dao găm nhìn chằm chằm vào tên kia.

"Biến đi."

Chỉ hai từ, nhưng sát khí tỏa ra khiến tên say rượu tỉnh cả rượu, lắp bắp xin lỗi rồi chạy mất.

Anh ta quay lại, lo lắng đỡ Thu Uyên dậy, phủi bụi trên váy cô. "Em có sao không?"

"Em không sao." Cô mỉm cười, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Cảm ơn anh, anh Hùng."

Tôi ngồi trong quán cà phê, lặng lẽ chứng kiến tất cả.

Người đàn ông đó, người đã không ngần ngại ra lệnh đánh gãy chân kẻ thù, người đã nhẫn tâm rút ống thở của cha mẹ tôi, giờ đây lại đang đóng vai một người hùng bảo vệ cho cô gái trong sáng của anh ta.

Thật nực cười.

Nhưng cũng thật đáng thương.

Tôi chợt nhận ra, Thạch Thu Uyên cũng chỉ là một nạn nhân. Cô ấy yêu một người đàn ông tên "Hùng" , một công nhân xây dựng hiền lành, chứ không phải "An Sắt" , một ông trùm xã hội đen máu lạnh. Cô ấy không có lỗi.

Lỗi là ở Mạnh Đăng An. Và lỗi là ở tôi, đã quá cố chấp với một tình yêu không thuộc về mình.

Tôi đứng dậy, thanh toán tiền nước và rời đi.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Tôi không mang ô, cứ thế bước đi trong màn mưa lạnh lẽo. Nước mưa hòa cùng nước mắt.

Kiếp trước, tôi đã tự hỏi tại sao tôi lại thua một cô gái như Thạch Thu Uyên. Bây giờ tôi đã hiểu.

Tôi thua không phải vì tôi không đủ tốt, không đủ đẹp, hay không đủ yêu anh.

Tôi thua, vì ngay từ đầu, thứ anh ta muốn đã không phải là một con phượng hoàng lửa có thể cùng anh ta tung hoành trong giông bão.

Thứ anh ta muốn, là một bông hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời.

Và tôi, không phải là mặt trời của anh ta.

Điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn của Tôn Thái An.

"Mọi chuyện mình đang thu xếp. Cậu và gia đình hãy chuẩn bị. Trong vòng một tuần nữa, chúng ta sẽ đi."

Một tuần.

Tôi nhìn lên bầu trời xám xịt. Mạnh Đăng An, một tuần nữa thôi, Mai Bảo Trinh này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   11-07 00:27
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY