Người đàn ông tôi yêu hơn cả sinh mệnh đã vì một người phụ nữ khác mà giết chết chính con trai mình.
Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, tôi đã uống loại thuốc có thể xóa sạch ký ức, chạy trốn đến Paris.
Chương 1
Huỳnh Mai POV:
Người đàn ông từng bất chấp việc khiến cha mình tức đến hộc máu qua đời để cưới tôi, người đã xây cho tôi cả một lâu đài hoa oải hương bằng kính ở Đà Lạt chỉ vì tôi nói tôi thích, người đã tam bộ nhất bái, trán dập đến chảy máu lên đỉnh núi Bà Đen để xin một lá bùa bình an cho con trai chúng tôi khi thằng bé sinh khó, giờ đây, lại đang tự tay trói chính con trai mình lên bàn phẫu thuật.
Không, không phải là bàn phẫu thuật. Đây là phòng thí nghiệm tư nhân lạnh lẽo của anh ta, với những dụng cụ bằng thép không gỉ sáng loáng một cách đáng sợ. Con trai tôi, bé Bo, mới năm tuổi, đang nằm trên chiếc bàn kim loại lạnh lẽo, tay chân bị những sợi dây da dày cộp trói chặt. Thằng bé đã ngất đi vì sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt.
Đứng bên cạnh, Trương Quân Đông, chồng tôi, mặc một chiếc áo blouse trắng, trông anh ta không giống một người cha, mà giống một tên đồ tể. Ánh mắt anh ta nhìn tôi không còn chút hơi ấm nào, chỉ còn lại sự tàn nhẫn và điên cuồng.
"Huỳnh Mai," giọng anh ta vang lên, lạnh lẽo như tiếng kim loại va vào nhau. "Trương Phương Thảo đang ở đâu?"
Trương Phương Thảo. Cô em gái nuôi mà anh ta hết mực cưng chiều, người vừa trở về từ nước ngoài cách đây một tháng.
"Em không biết," tôi lắc đầu quầy quậy, nước mắt lã chã rơi. "Quân Đông, anh làm ơn thả con ra đi, thằng bé sẽ chết mất! Anh nhìn xem, nó sợ đến mức nào kìa!"
"Cô ta đang mang thai con của tôi," Trương Quân Đông nói, hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin của tôi. Anh ta cầm lên một con dao phẫu thuật, lưỡi dao sắc bén lóe lên dưới ánh đèn. "Tôi đã phạm sai lầm trong một đêm say. Tôi phải chịu trách nhiệm. Cô ta đã mất tích ba ngày rồi. Nói cho tôi biết cô ta ở đâu, nếu không..."
Anh ta đưa lưỡi dao đến gần cánh tay nhỏ bé của bé Bo.
"Không!" Tôi hét lên, cảm giác như tim mình bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. "Đừng mà, Quân Đông! Đó là con trai của anh! Là bé Bo của chúng ta!"
Tôi lao về phía trước, cố gắng ngăn cản anh ta, nhưng hai tên vệ sĩ cao to đã giữ chặt tôi lại. Tôi chỉ có thể bất lực nhìn lưỡi dao của anh ta.
"Tôi sẽ hỏi lại lần cuối," anh ta gằn giọng, "Phương Thảo ở đâu?"
"Em thật sự không biết!" Tôi khóc nấc lên. "Làm ơn tin em đi!"
"Vậy thì đừng trách tôi," anh ta nói, và không một chút do dự, lưỡi dao rạch một đường trên cánh tay của bé Bo.
Máu tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả chiếc áo blouse trắng của thằng bé và mặt bàn kim loại. Bé Bo giật nảy mình tỉnh lại trong cơn đau đớn tột cùng, tiếng khóc thét xé lòng của thằng bé vang vọng khắp căn phòng.
"A... đau... Mẹ ơi, cứu con! Đau quá mẹ ơi!"
"Bé Bo!" Tôi gào lên, vùng vẫy một cách điên cuồng. "Trương Quân Đông! Anh là một con quỷ! Anh là đồ súc sinh!"
"Nói!" Anh ta không hề dao động, lưỡi dao di chuyển xuống phía bụng của bé Bo. "Tiếp theo sẽ là quả thận của nó. Tôi sẽ lấy thận trái, rồi đến gan, và cuối cùng là trái tim. Cô có ba cơ hội để nói."
Nhìn con trai đang quằn quại trong đau đớn, máu chảy không ngừng, tôi biết mình không còn lựa chọn nào khác. Trương Phương Thảo đã gọi cho tôi sáng nay, khoe khoang rằng cô ta sẽ đến bệnh viện để phá cái thai. Cô ta cố tình làm vậy, cô ta biết Trương Quân Đông sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.
"Bệnh viện... Bệnh viện Phụ sản Trung ương," tôi nói trong tuyệt vọng, giọng khản đặc. "Cô ấy đang ở đó... để phá thai."
Ngay khi nghe thấy điều đó, Trương Quân Đông ném con dao xuống đất. Anh ta lập tức cởi áo blouse, vội vã lao ra khỏi phòng mà không thèm liếc nhìn con trai mình một lần nữa, bỏ lại bé Bo đang nằm trên bàn mổ, máu chảy lênh láng.
"Bác sĩ! Gọi bác sĩ!" Tôi hét lên với hai tên vệ sĩ. "Cứu con tôi! Mau lên!"
Tôi vùng ra khỏi tay họ, lao đến bên bé Bo, dùng tay cố gắng bịt vết thương cho con, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra.
"Mẹ ơi... lạnh..." Bé Bo thều thào, đôi mắt to tròn dần mất đi tiêu cự. "Con lạnh quá..."
"Bé Bo, đừng sợ, có mẹ ở đây rồi," tôi ôm chầm lấy thằng bé, nước mắt rơi như mưa. "Con sẽ không sao đâu. Bác sĩ sẽ đến ngay thôi."
Nhưng đã quá muộn.
Hơi ấm trong cơ thể nhỏ bé của con trai tôi dần dần biến mất. Đôi mắt thằng bé nhắm lại. Bàn tay nhỏ xíu đang nắm chặt ngón tay tôi buông thõng xuống.
Cả người tôi lạnh cóng. Tôi không cảm nhận được gì nữa, chỉ có một khoảng trống mênh mông trong lồng ngực, nơi trái tim tôi từng ở đó.
Tôi ôm xác con trai mình, ngồi giữa vũng máu lạnh lẽo, cho đến khi một người bạn của tôi, một tiến sĩ thần kinh học, tìm thấy tôi. Anh ấy đã nghe tin và lao đến.
Trong cơn mê sảng, tôi nghe thấy tiếng Trương Quân Đông ở bên ngoài, anh ta đang nói chuyện điện thoại với Trương Phương Thảo.
"Thảo Thảo, đừng khóc, anh đây rồi. Em đừng phá thai, đó là con của anh. Anh sẽ ly hôn với cô ta và cưới em. Anh yêu em, Thảo Thảo."
Giọng nói từng là cả thế giới của tôi, giờ đây lại giống như hàng ngàn mũi kim độc đâm vào từng tế bào trong cơ thể tôi.
Tình yêu? Trách nhiệm?
Tất cả đều là dối trá.
Anh ta đã giết chính con trai mình vì một người phụ nữ khác.
Tôi nhìn người bạn của mình. "Minh," tôi thều thào. "Loại thuốc mà cậu từng nói... loại thuốc có thể khiến người ta mất trí nhớ... đưa nó cho tôi."
Tôi không muốn nhớ gì nữa. Ký ức về tình yêu điên cuồng, sự phản bội tàn nhẫn, và nỗi đau mất con này, tôi muốn xóa sạch tất cả.