Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, tôi lại bị người của cô ta bắt cóc, tra tấn bằng điện rồi ném xuống bể nước thải công nghiệp để bịt đầu mối.
Chương 1
Đặng Ngọc Khuê POV:
Vào ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi, Trần Phúc Vinh, chồng tôi, đang ở trong một khách sạn sang trọng với người tình mới của anh ta, còn tôi thì đang trên đường đến đó để giao cho cô ta một đôi giày cao gót.
Cơn bão đang gầm rú bên ngoài, quất những hạt mưa lạnh buốt vào cửa kính xe. Tôi siết chặt vô lăng, những ngón tay trắng bệch. Giọng nói của Ninh Diệu Huệ, cô gái phục vụ mà Vinh mới say mê, vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, ngọt ngào một cách giả tạo nhưng lại đầy vẻ ra lệnh.
"Chị Khuê, chị mang đôi giày Jimmy Choo phiên bản giới hạn mà anh Vinh mới mua cho em đến khách sạn The Reverie được không? Em lỡ làm bẩn đôi đang đi rồi, mà lát nữa còn phải cùng anh Vinh đi gặp đối tác quan trọng."
Tôi đã quen với việc này. Suốt năm năm qua, tôi không phải là vợ của Trần Phúc Vinh, mà giống một người quản gia cao cấp hơn, chuyên đi giải quyết hậu quả cho những cuộc tình của anh ta. Từ việc sắp xếp những cuộc hẹn hò bí mật, đến việc dùng tiền để bịt miệng những cô người tình đã chán, và giờ là làm một người giao hàng lúc nửa đêm.
Tôi làm tất cả những điều này vì một lý do duy nhất: em gái tôi, Đặng Thủy Hằng.
Con bé mắc bệnh tim bẩm sinh hiếm gặp, và chỉ có một ca phẫu thuật ở nước ngoài mới có thể cứu sống nó. Chi phí khổng lồ ấy, cùng với sự sụp đổ của công ty gia đình họ Đặng, đã đẩy tôi vào cuộc hôn nhân sắp đặt này. Mọi chi phí của Thủy Hằng đều nằm dưới sự kiểm soát của Vinh. Anh ta là thượng đế của tôi, là địa ngục của tôi.
Trong giới thượng lưu Sài Gòn, Trần Phúc Vinh là một huyền thoại. Một ông trùm bất động sản máu lạnh, tàn nhẫn, biến mọi thứ anh ta chạm vào thành vàng. Biệt thự của anh ta có một bể cá khổng lồ, nơi anh ta nuôi những loài cá săn mồi quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới. Anh ta nói rằng nhìn chúng xé xác con mồi giúp anh ta thư giãn. Tôi luôn cảm thấy, tôi cũng chỉ là một trong những con mồi của anh ta, chỉ là con mồi mà anh ta không thèm liếc mắt tới.
Chiếc xe dừng lại trước sảnh khách sạn lộng lẫy. Tôi cầm hộp giày, che chắn nó khỏi cơn mưa như thể nó là một báu vật. Người phục vụ mở cửa cho tôi, ánh mắt anh ta thoáng một tia thương hại khi nhìn bộ dạng ướt sũng của tôi. Tôi biết họ đang nghĩ gì. Phu nhân nhà họ Trần, nhưng lại thảm hại hơn cả một người giúp việc.
Tôi không đi thang máy lên phòng tổng thống nơi họ đang ở. Diệu Huệ đã dặn tôi phải đợi ở quán cà phê dưới sảnh. Cô ta muốn tôi phải chờ.
Tôi tìm một góc khuất, gọi một tách trà gừng để làm ấm cơ thể đang run rẩy. Đúng lúc này, điện thoại tôi rung lên. Là số của bệnh viện. Tim tôi thắt lại.
"Alo, bác sĩ Trương?"
"Cô Khuê, có tin tốt đây. Bệnh viện bên Mỹ vừa thông báo đã sắp xếp được lịch phẫu thuật cho Thủy Hằng vào tuần tới. Chúng ta cần chuẩn bị chi phí ngay lập tức."
Một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể tôi, áp đảo cả cái lạnh của cơn mưa. Cuối cùng! Cuối cùng thì Hằng cũng có cơ hội được cứu rồi! Nước mắt tôi trào ra, không phải vì tủi nhục, mà là vì hy vọng.
"Vâng, vâng, tôi sẽ lo liệu ngay. Cảm ơn bác sĩ!"
Tôi cúp máy, tay run run bấm số của Vinh. Tôi phải nói cho anh ta biết tin này. Dù anh ta có ghét bỏ tôi thế nào, anh ta sẽ không tàn nhẫn đến mức từ chối cứu một mạng người, nhất là khi đó là lời hứa trong hợp đồng hôn nhân của chúng tôi.
Chuông reo rất lâu. Cuối cùng, có người bắt máy. Nhưng không phải là giọng nói trầm thấp quen thuộc của Vinh.
"Alo?" Giọng Diệu Huệ lanh lảnh vang lên, có chút ngái ngủ và lười biếng. "Anh Vinh đang tắm. Chị có chuyện gì không, chị Khuê?"
Lồng ngực tôi như bị một tảng đá đè nặng. Tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh. "Tôi cần nói chuyện với Vinh, có chuyện rất gấp liên quan đến Thủy Hằng."
"Ồ, là chuyện của em gái chị à?" Diệu Huệ ngáp dài. "Vậy thì chị cứ chờ đi. Anh Vinh còn bận lắm."
Cô ta không cúp máy. Qua điện thoại, tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, rồi tiếng bước chân của Vinh. Và rồi, một âm thanh khiến toàn thân tôi đông cứng. Một tiếng rên rỉ khe khẽ, đầy ái muội của Diệu Huệ, theo sau là tiếng cười trầm của Vinh.
"Bảo bối, ai vậy?"
"Là chị Khuê đó anh. Chị ấy nói có chuyện gấp về em gái."
Im lặng một lúc. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta đang ôm lấy Diệu Huệ, khuôn mặt lạnh lùng đó có lẽ đang nở một nụ cười dịu dàng mà tôi chưa bao giờ được thấy. Tim tôi đau như bị ai đó bóp nghẹt.
Điện thoại đột nhiên bị ngắt. Tôi còn chưa kịp phản ứng, một tin nhắn mới đã đến.
Không phải từ Vinh.
Là từ bệnh viện.
"Cô Khuê, có chuyện không hay rồi. Quỹ phẫu thuật của cô Thủy Hằng vừa bị đóng băng. Phía ngân hàng báo là do lệnh của ngài Trần Phúc Vinh."
Cả thế giới của tôi sụp đổ. Đóng băng? Tại sao? Tại sao lại vào lúc này?
Tôi điên cuồng gọi lại cho Vinh, nhưng không ai bắt máy nữa. Tôi gọi cho Diệu Huệ, cô ta cũng không nghe. Tuyệt vọng, tôi bấm số của bác sĩ Trương.
Giọng ông ở đầu dây bên kia run rẩy và đầy hoảng hốt. "Cô Khuê, mau đến bệnh viện ngay! Thủy Hằng... con bé lên cơn đau tim rồi!"
Trong một khoảnh khắc, tôi không thể thở. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, rơi xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch lạnh lẽo, vỡ tan tành, giống như trái tim tôi lúc này.
Tôi không nhớ mình đã đến bệnh viện bằng cách nào. Khi tôi lao vào phòng cấp cứu, tất cả những gì tôi thấy là một tấm vải trắng phủ lên cơ thể nhỏ bé của em gái tôi.
Bác sĩ Trương nắm lấy vai tôi, giọng ông đầy đau đớn. "Chúng tôi đã cố hết sức... Cơn đau tim quá đột ngột. Con bé... con bé đã không qua khỏi."
Đầu óc tôi trống rỗng. Tai tôi ù đi. Tôi không nghe thấy gì nữa, không nhìn thấy gì nữa. Tôi chỉ lảo đảo bước về phía chiếc giường, bàn tay run rẩy vén tấm vải trắng lên.
Khuôn mặt Thủy Hằng xanh xao, nhưng khóe môi con bé dường như vẫn còn vương một nụ cười. Giống như nó đã được giải thoát khỏi mọi đau đớn.
Một cô y tá đưa cho tôi chiếc điện thoại của Hằng. Màn hình vẫn còn sáng. Là một dòng tin nhắn con bé đã cố gắng gửi cho tôi trước khi ra đi.
"Chị ơi, đừng quỳ gối vì em nữa."
---