gọc Kh
oàn thân ê ẩm. Tôi cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu. Ánh sáng le lói từ
à xưởng bỏ hoang. Những bức tường bê tông loang lổ, mạng
sắt lạnh lẽo. Tôi cố gắng cựa quậy, nhưng sợi d
h rồ
người đàn ông đã bắt cóc tôi bước ra. Chúng không còn
bắt tôi?" tôi hỏi, cố gắng giữ
o cằm tôi. "Cô Đặng Ngọc Khuê đây
c gì một con ch
Diệu Huệ thuê chúng tôi. Cô ấy nói, cô l
. Con rắn độc đội
êu?" tôi hỏi, cố gắng kéo dài th
hân nhà họ Trần sao? Cô bây giờ còn không bằng một xu dín
ắt một cách đầy ẩn ý. "Chúng tôi còn
Phúc
hình bóp nghẹt. Không thể nào. An
ách độc ác. "Ngài Trần nói, cô đã làm bảo bối của ngài ấy sợ hãi.
y d
n còn lại. Tên đó mang đến một chiếc xô
ng lòng tôi. Tôi bắt đầu vù
ừng! Tha
i tên còn lại đổ xô nước lạnh lên người tôi. Cái lạnh buốt thấu xương khiến
on lươn điện kêu xè xè, nh
n lươn điện
aaaa
ôi co giật dữ dội. Cảm giác đau đớn đến tột cùng, như t
i không còn sức để la hét nữa. Cả người tôi mềm nhũn, ý thứ
cũng lên tiếng. "Cô Ninh chỉ yêu
g đất. Hắn ta cúi xuống, nhìn vào đôi
g một trận lũ," hắn ta nói, giọng đầy mỉa mai. "Vậy t
hiêng tôi đến bên một cái bể chứa n
vào đó không m
Ù
i và miệng tôi. Tôi cố gắng ngoi lên, nhưng cơ thể tôi đã hoàn toàn kiệt sức sau
đáy bể. Nước tràn vào phổi tô
cuốn phim quay chậm. Hình ảnh ba mẹ đã qua đời, hình ảnh công ty gia đình sụp đổ, h
cả vì anh ta. Và cuối cùng, chính an
ười l
dần tan biến. B
.
húc, một luồng ánh sáng yếu ớt đột
lớn nhảy xuống bể
ó nắm lấy tay t
ng
n thỉu. Tôi cố gắng mở mắt, nhưng
ước. Anh ta cởi áo khoác của mình ra, bọ
Ngọc Khuê...
này... q
c lực cuối cùng,
khuôn mặt quen thuộc. Một khuôn mặt mà tôi đã rất lâ
Nhân
xưa luôn lẽo đẽo theo sau tôi, gọi tôi là "chị Khuê
tại sao anh
hì thầm, giọng yếu ớt
ôi ng
-

GOOGLE PLAY