Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Tình Cảm Lãng Mạn / Khi Đấng Cứu Thế của tôi trở thành kẻ hủy diệt tôi
Khi Đấng Cứu Thế của tôi trở thành kẻ hủy diệt tôi

Khi Đấng Cứu Thế của tôi trở thành kẻ hủy diệt tôi

5.0
22 Chương
Đọc ngay

Mười năm thanh xuân tôi dành để yêu Mạc Quang Trí, người đã nhặt tôi từ đầu đường xó chợ và biến tôi thành một nàng công chúa. Nhưng rồi, chỉ vì một người phụ nữ khác, anh ta bắt tôi quỳ gối dưới cơn mưa tầm tã, mặc cho tôi đang mang trong mình giọt máu của anh ta. Tôi mất đi đứa con. Anh ta lại chẳng thèm liếc nhìn, chỉ lo lắng cho cái chân giả bị đau của tình nhân. Tàn nhẫn hơn, khi tôi đến bệnh viện, anh ta đã tự tay rút ống thở của Điệp Mai, em trai duy nhất đang sống đời thực vật của tôi. Mười năm yêu thương, một đứa con, một người em trai. Tất cả đều bị chính tay người đàn ông tôi yêu nhất hủy hoại. Đêm đó, tôi giả vờ ngoan ngoãn quay về bên anh ta. Để rồi khi anh ta ngủ say, tôi ôm hũ tro cốt của em trai, biến mất khỏi cuộc đời anh ta mãi mãi.

Mục lục

Chương 1

Mười năm thanh xuân tôi dành để yêu Mạc Quang Trí, người đã nhặt tôi từ đầu đường xó chợ và biến tôi thành một nàng công chúa.

Nhưng rồi, chỉ vì một người phụ nữ khác, anh ta bắt tôi quỳ gối dưới cơn mưa tầm tã, mặc cho tôi đang mang trong mình giọt máu của anh ta.

Tôi mất đi đứa con. Anh ta lại chẳng thèm liếc nhìn, chỉ lo lắng cho cái chân giả bị đau của tình nhân.

Tàn nhẫn hơn, khi tôi đến bệnh viện, anh ta đã tự tay rút ống thở của Điệp Mai, em trai duy nhất đang sống đời thực vật của tôi.

Mười năm yêu thương, một đứa con, một người em trai. Tất cả đều bị chính tay người đàn ông tôi yêu nhất hủy hoại.

Đêm đó, tôi giả vờ ngoan ngoãn quay về bên anh ta. Để rồi khi anh ta ngủ say, tôi ôm hũ tro cốt của em trai, biến mất khỏi cuộc đời anh ta mãi mãi.

Chương 1

Phù Khanh Ly POV:

Ngày Mạc Quang Trí bắt tôi quỳ gối dưới cơn mưa tầm tã vì một người phụ nữ khác, tôi biết mười năm thanh xuân tôi dành để yêu anh đã trở thành một trò cười không hơn không kém.

Mưa Sài Gòn tháng bảy như trút nước, xối xả đập vào tấm lưng gầy gò của tôi. Chiếc váy lụa mỏng dính chặt vào da thịt, lạnh buốt. Mỗi một cơn gió thổi qua, cái lạnh lại như hàng ngàn mũi kim châm sâu vào xương tủy. Tôi đã quỳ ở đây, trước cổng biệt thự nhà họ Mạc, suốt ba tiếng đồng hồ.

Đầu gối tôi đã mất đi cảm giác, chỉ còn lại sự đau nhức tê dại.

Mạc Quang Trí đứng trên ban công tầng hai, tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống tôi như nhìn một con vật cưng không biết nghe lời. Bên cạnh anh, được che chở trong vòng tay ấm áp của anh, là Hoàng Khả Khanh, "hot girl" mới nổi mà cả Sài Gòn này đang bàn tán.

"Khanh Ly, em đã biết lỗi của mình chưa?" Giọng anh ta xuyên qua màn mưa, không một chút hơi ấm.

Lỗi của tôi? Lỗi của tôi là gì?

Là vì tôi đã vô tình làm đổ ly nước lên chiếc váy của cô ta trong buổi tiệc tối nay? Hay là vì sự tồn tại của tôi đã làm cô ta chướng mắt?

"Em... em không cố ý..." Tôi ngẩng đầu, mưa táp vào mặt rát buốt, khiến tôi không mở nổi mắt. Nước mưa hòa cùng nước mắt, mặn chát.

"Không cố ý?" Anh ta cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn mà tôi từng cho là quyến rũ chết người. "Khả Khanh nói em ghen tị với cô ấy, cố tình làm bẽ mặt cô ấy trước mặt mọi người. Em còn dám chối?"

Tôi nhìn Hoàng Khả Khanh, cô ta nép vào lòng Mạc Quang Trí, bờ vai khẽ run lên, trông vô cùng đáng thương và yếu đuối. Cô ta liếc nhìn tôi, trong đôi mắt trong veo ấy là một tia đắc thắng không thể che giấu.

"Quang Trí, em quỳ đủ rồi... Em lạnh lắm..." Tôi run rẩy cầu xin. "Em xin anh, để em vào nhà đi..."

"Khả Khanh vẫn chưa hết giận." Anh ta nhún vai, thờ ơ. "Khi nào cô ấy nguôi giận, em có thể vào."

Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Mười năm. Mười năm tôi ở bên anh ta, từ một cô bé mồ côi mười lăm tuổi được anh ta nhặt về từ đầu đường xó chợ, đến bây giờ, một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi. Anh ta đã cho tôi tất cả, biến tôi thành một nàng công chúa trong mắt mọi người, cưng chiều tôi đến tận trời.

Tôi đã từng nghĩ, đó là tình yêu.

Nhưng giờ tôi mới hiểu, đó chỉ là sự chiếm hữu. Tôi là một món đồ xinh đẹp, một con chim hoàng yến được anh ta nuôi trong lồng son. Và giờ đây, anh ta đã có một món đồ chơi mới thú vị hơn.

"Quang Trí," tôi nức nở, dùng đến con át chủ bài cuối cùng, "em trai em... Điệp Mai... thằng bé cần em..."

Phù Điệp Mai, em trai duy nhất của tôi, đang sống đời sống thực vật trong bệnh viện sau một tai nạn giao thông. Tất cả chi phí đều do Mạc Quang Trí chi trả. Thằng bé là điểm yếu duy nhất của tôi.

"Ồ?" Anh ta nhướng mày, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn. "Em đang dùng nó để uy hiếp tôi sao, Phù Khanh Ly?"

"Không... không phải..." Tôi hoảng hốt lắc đầu.

"Tốt nhất là không phải." Anh ta lạnh lùng nói. "Nếu em còn không ngoan ngoãn, tôi không chắc mình có thể tiếp tục kiên nhẫn chi trả cho những cái máy móc vô dụng đó nữa đâu."

Từng lời nói của anh ta như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi sững sờ nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu bằng cả sinh mệnh. Sao anh ta có thể tàn nhẫn đến thế?

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh ta nữa. Tiếng cười khúc khích của Hoàng Khả Khanh từ trên ban công vọng xuống, sắc lẻm như dao lam cứa vào tai tôi.

Tôi là một con rối. Một con rối bị giật dây.

Tôi đã từng là con rối được yêu chiều nhất, nhưng giờ đây, chủ nhân của tôi đã chán rồi.

Một cơn đau nhói đột ngột ập đến từ bụng dưới, dữ dội và sắc bén. Tôi cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ giữa hai chân, nhuộm đỏ một mảng váy trắng.

Tôi sững sờ, đưa tay xuống dưới. Màu đỏ tươi của máu loang lổ trên ngón tay tôi.

Đứa con...

Đứa con của tôi và anh ta...

"A..." Tôi thét lên một tiếng tuyệt vọng. "Quang Trí... cứu em... con của chúng ta..."

Tôi ngước lên nhìn anh ta, ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng. Nhưng Mạc Quang Trí chỉ nhíu mày khó chịu.

Đúng lúc đó, điện thoại của anh ta reo lên. Anh ta liếc nhìn màn hình rồi vội vàng bắt máy, giọng điệu lập tức trở nên dịu dàng.

"Alo, Khả Khanh à... Sao thế? Chân em lại đau sao? Đừng khóc, anh xuống ngay đây."

Anh ta cúp máy, thậm chí không thèm liếc nhìn tôi thêm một lần nào nữa, vội vàng xoay người vào trong nhà.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, trái tim vỡ tan thành từng mảnh. Anh ta đang lo lắng cho cái chân giả bị đau của tình nhân, trong khi tôi đang mất đi đứa con của chúng tôi ngay dưới chân anh ta.

Tình yêu của tôi, mười năm thanh xuân của tôi, tất cả đều chết đi trong cơn mưa tầm tã này.

Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng quản gia hốt hoảng hét lên.

"Thiếu gia! Phù tiểu thư chảy nhiều máu quá!"

Nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng đóng sầm cửa một cách vô tình.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 22   Hôm trước14:57
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY