hanh
khiến tôi tỉnh giấc. Trần nhà trắng toá
là sự trống rỗng đến chết lặng. Tôi đưa tay lên bụ
tôi... đã kh
mất con. Mất đi đứa con mà tôi thậm chí còn chưa
g Khả Khanh đang ngồi trên xe lăn, chân bó bột trắng toát. Trông cô
i, giọng nói không một chút cảm xúc. "Tỉn
anh ta không một lời hỏi thăm, lại bắt tôi phải
hải xin lỗi?" Gi
hân." Anh ta chỉ vào cái chân bó bột của cô ta, ánh mắt
, đừng trách chị ấy. Chắc chị ấy không cố ý đâu... Chỉ là.
mắt lưng tròng, nhưng ánh mắt nh
i. "Hoàng Khả Khanh, cô diễn kịch giỏi thật đ
tức giận. "Đến nước này em vẫn còn ngoan cố? Em có biết vì em mà K
là các người! Mạc Quang Trí, anh có còn là con người không? T
ưa thành hình mà thôi. Tôi và Khả Khanh sau này sẽ có nhiề
hết lặng. Hoàn
úng tôi là gì? Là một côn
ồ cầm thú!" Tôi nghiến r
út ra một tờ giấy từ trong túi áo khoác,
hanh Ly, thừa nhận hành vi ghen tuông độc ác, cố
tôi, giọng nói tàn nhẫn như ma quỷ, "tôi
iệp Mai... không, tôi không t
mức không thể kiểm soát. Từng nét chữ như
Khan
nh lên tờ giấ
a nũng nịu nói với Mạc Quang Trí: "Anh
, rồi quay sang tôi, giọng nói lại trở về vẻ lạnh l
ên, nhìn anh ta
n thú vị nữa. Căn biệt thự ở ngoại ô và một khoản tiền sẽ là chi phí bồi thường cho mườ
lăn cho Hoàng Khả Khanh rời
ôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã
thúc
cuối cùng đổi lại được một câu "chá
nực
không còn cảm thấy gì nữa. Trái tim đã chết
ruyền dịch ra khỏi tay. Máu r
Đi khỏi nơi
ng bé là người thân duy nhất c
đi, tôi cần ph
ười lạnh lẽo đến chính
ời nợ tôi một mạng người. Món nợ này, t
n tay mình, nơi c
h mình, giọng nói kiên định đến