ang Trí, người đã nhặt tôi từ đầu đường xó
a bắt tôi quỳ gối dưới cơn mưa tầm tã, mặc cho
ng thèm liếc nhìn, chỉ lo lắng cho
a đã tự tay rút ống thở của Điệp Mai, em t
người em trai. Tất cả đều bị chính t
. Để rồi khi anh ta ngủ say, tôi ôm hũ tro cốt củ
ươ
hanh
một người phụ nữ khác, tôi biết mười năm thanh xuân tôi dà
dính chặt vào da thịt, lạnh buốt. Mỗi một cơn gió thổi qua, cái lạnh lại như hàng ngàn mũi kim
cảm giác, chỉ còn lạ
xuống tôi như nhìn một con vật cưng không biết nghe lời. Bên cạnh anh, được che chở trong v
ình chưa?" Giọng anh ta xuyên q
i? Lỗi của
váy của cô ta trong buổi tiệc tối nay? Hay là
a táp vào mặt rát buốt, khiến tôi không mở n
g cho là quyến rũ chết người. "Khả Khanh nói em ghen tị với cô ấ
ẽ run lên, trông vô cùng đáng thương và yếu đuối. Cô ta liếc nhìn tôi
ạnh lắm..." Tôi run rẩy cầu xin.
Anh ta nhún vai, thờ ơ. "Khi nào
tuổi được anh ta nhặt về từ đầu đường xó chợ, đến bây giờ, một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi. Anh ta
nghĩ, đó l
đồ xinh đẹp, một con chim hoàng yến được anh ta nuôi trong lồ
con át chủ bài cuối cùng, "em trai
ật trong bệnh viện sau một tai nạn giao thông. Tất cả chi phí đều
rõ sự mất kiên nhẫn. "Em đang dùng
phải..." Tôi h
còn không ngoan ngoãn, tôi không chắc mình có thể tiếp tục
o tim tôi. Tôi sững sờ nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu
ng cười khúc khích của Hoàng Khả Khanh từ trên ban
rối. Một con
êu chiều nhất, nhưng giờ đây,
và sắc bén. Tôi cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng
dưới. Màu đỏ tươi của máu
co
ủa tôi và
g tuyệt vọng. "Quang Trí... c
ắt cầu cứu tuyệt vọng. Nhưng Mạc
. Anh ta liếc nhìn màn hình rồi vội vàng b
ế? Chân em lại đau sao? Đừng
liếc nhìn tôi thêm một lần nào nữa
Anh ta đang lo lắng cho cái chân giả bị đau của tình nhân, tron
nh xuân của tôi, tất cả đều ch
tối, tôi chỉ kịp nghe thấy ti
ù tiểu thư chảy
ỉ là tiếng đóng sầm