Tôi sẽ gả cho Thịnh Phúc An.
Nhưng tôi không ngờ, trong đêm tân hôn, người chồng "thực vật" lại mở mắt, ôm tôi vào lòng và nói: "Cuối cùng anh cũng đợi được em."
Chương 1
Góc nhìn của Vân Ngọc Yến:
Cái tát của ba tôi giáng xuống má nóng rát, nhưng nó không đau bằng lời ông nói: "Mày phải quỳ xuống cầu xin thằng Tân, dù có phải làm chó cho nó, để cứu cái nhà này."
Lực tát mạnh đến nỗi đầu óc tôi ong ong, một bên tai ù đi. Vị tanh của máu tràn ra trong khoang miệng. Tôi loạng choạng lùi lại vài bước, tay vịn vào thành ghế sofa mới đứng vững được.
Trước mặt tôi, ông Vân Tấn Trương, người cha mà tôi luôn kính trọng, đang thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi như nhìn kẻ thù. Bên cạnh ông, mẹ kế Hoài Hạnh Dung vội vàng vuốt ngực cho ông, miệng thì giả lả khuyên can nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ hả hê không thể che giấu.
"Ông ơi, ông bớt giận. Con Yến nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Để tôi khuyên nó."
Bà ta quay sang tôi, giọng điệu chuyển thành chì chiết: "Ngọc Yến, con xem con đã làm cái gì? Mối tình bảy năm, nói bỏ là bỏ. Con có biết Thịnh gia có ý nghĩa thế nào với nhà họ Vân không? Bây giờ công ty sắp phá sản, chỉ có con mới cứu được cả nhà thôi. Sao con lại có thể nhẫn tâm như vậy?"
Nhẫn tâm?
Tôi cười cay đắng, nụ cười làm vết rách trong miệng càng thêm đau nhói.
Ai mới là người nhẫn tâm?
Là Thịnh Văn Tân, người bạn trai bảy năm của tôi, người đã công khai sỉ nhục tôi trước mặt bạn bè của anh ta, tuyên bố tôi chỉ là một món đồ chơi nhàm chán mà anh ta đã chán ngấy.
Hay là gia đình tôi, những người chỉ coi tôi như một món hàng để trao đổi, sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của tôi để cứu lấy sản nghiệp đang trên bờ vực sụp đổ?
"Ba, mẹ," tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. "Con và Thịnh Văn Tân đã kết thúc rồi. Con sẽ không đi cầu xin anh ta."
"Mày dám!" Ba tôi giận dữ gầm lên, lại giơ tay lên.
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi cái tát thứ hai. Nhưng nó không xảy ra.
"Được, mày giỏi lắm," giọng ba tôi run lên vì tức giận. "Để tao xem mày cứng đầu được bao lâu. Từ hôm nay, cắt hết thẻ của mày. Không có tiền của nhà họ Vân, tao xem mày sống thế nào!"
Nói rồi, ông đùng đùng bỏ lên lầu. Mẹ kế liếc tôi một cái sắc lẹm rồi cũng vội vã đi theo.
Chỉ còn lại mình tôi trong phòng khách rộng lớn mà lạnh lẽo. Tôi từ từ ngồi sụp xuống sàn nhà, nước mắt không thể kìm nén được nữa, cứ thế trào ra.
Ký ức về bữa tiệc sinh nhật của Thịnh Văn Tân một tuần trước lại ùa về như một cơn ác mộng.
Đó là một bữa tiệc xa hoa tại một trong những quán bar sang trọng nhất Sài Gòn. Tôi đã dành cả tuần để chuẩn bị món quà anh ta thích nhất, một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mà tôi phải nhờ bạn bè ở nước ngoài săn lùng mãi mới có được. Tôi đã mặc chiếc váy đẹp nhất, trang điểm thật xinh đẹp, chỉ mong nhận được một ánh nhìn tán thưởng từ anh ta.
Nhưng khi tôi đến, thứ chào đón tôi không phải là vòng tay ấm áp của bạn trai, mà là cảnh tượng anh ta đang ôm eo một cô gái khác, một cô sinh viên trẻ trung với gương mặt ngây thơ, trong sáng tên Trà Minh Hương.
Tất cả bạn bè của anh ta đều ở đó, nhìn tôi với ánh mắt vừa thương hại vừa chế giễu.
"Ngọc Yến, em đến rồi à?" Thịnh Văn Tân thậm chí còn không buông cô gái kia ra, chỉ lười biếng liếc tôi một cái. "Để anh giới thiệu, đây là Minh Hương, bạn gái mới của anh."
Gương mặt tôi tái đi. "Văn Tân, anh nói gì vậy? Còn em thì sao?"
Anh ta nhún vai, vẻ mặt thản nhiên đến tàn nhẫn. "Chúng ta? Chẳng phải em luôn biết sao? Em quá nhàm chán, Ngọc Yến ạ. Bảy năm rồi, anh ngán đến tận cổ rồi. Minh Hương thì khác, em ấy trong sáng, đáng yêu, không giống như em, lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt cam chịu buồn tẻ."
Anh ta nói những lời đó trước mặt tất cả mọi người, không một chút nể nang. Mỗi một từ của anh ta như một nhát dao đâm vào tim tôi. Bảy năm thanh xuân, bảy năm yêu hết mình, hy sinh tất cả, cuối cùng lại nhận về sự sỉ nhục công khai như thế này.
Tôi đã bỏ chạy khỏi bữa tiệc đó trong nước mắt, cắt đứt mọi liên lạc với anh ta. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng tôi đã lầm.
Ngay lúc này, điện thoại trong túi xách của tôi đột nhiên rung lên. Là một số lạ. Tôi do dự một lúc rồi cũng bắt máy.
"A lô?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó một giọng nói quen thuộc đến đau lòng vang lên, có chút ngà ngà say.
"Ngọc Yến… là anh đây."
Là Thịnh Văn Tân.
Tim tôi đột nhiên đập lỡ một nhịp. Một tia hy vọng mong manh, ngu ngốc le lói trong lòng. Có phải anh ta hối hận rồi không? Có phải anh ta gọi để xin lỗi tôi không?
"Ra ngoài gặp anh một lát được không? Anh đang ở nhà hàng La Villa."
Giọng anh ta có vẻ mệt mỏi và buồn bã. Trái tim ngu ngốc của tôi lại mềm nhũn. Có lẽ… có lẽ anh ta thực sự nhận ra sai lầm của mình.
"Được, em tới ngay."
Tôi cúp máy, vội vàng lau nước mắt, chỉnh lại quần áo rồi lao ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi đến điểm hẹn.
Nhà hàng La Villa, một nhà hàng Pháp sang trọng với không gian riêng tư. Tôi bước vào phòng VIP mà anh ta đã đặt, trong lòng thấp thỏm một niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, hy vọng cuối cùng của tôi cũng bị dập tắt một cách tàn nhẫn.
Thịnh Văn Tân đang ngồi đó, nhưng không phải một mình. Bên cạnh anh ta, Trà Minh Hương đang nép vào lòng anh ta, e lệ và đáng yêu. Bàn ăn thịnh soạn, ánh nến lung linh, không khí lãng mạn như một buổi hẹn hò hoàn hảo.
Chỉ là, tôi là người thừa.
Thịnh Văn Tân nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta lóe lên một tia phức tạp, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng cố hữu.
"Em đến rồi à? Ngồi đi." Anh ta hất cằm về phía chiếc ghế đối diện. "Anh gọi em ra đây là để giới thiệu chính thức. Đây là Minh Hương, vị hôn thê sắp cưới của anh."
Vị hôn thê.
Hai từ này như một tiếng sét đánh ngang tai, làm đầu óc tôi trống rỗng. Tôi đứng chết trân tại chỗ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Trà Minh Hương ngước đôi mắt to tròn, ngây thơ lên nhìn tôi, giọng nói ngọt ngào nhưng lại đầy khiêu khích. "Chào chị Ngọc Yến. Em nghe anh Tân kể nhiều về chị. Cảm ơn chị đã chăm sóc anh ấy suốt thời gian qua."
Thịnh Văn Tân ôm chặt cô ta hơn, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô ta, ánh mắt đầy sủng ái. "Đừng nói vậy, em yêu. Là anh phải cảm ơn em đã đến và cứu rỗi cuộc đời tẻ nhạt của anh."
Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng.
"Ngọc Yến, anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng em nên biết, Minh Hương không giống em. Em ấy không thể sinh con, nhưng em ấy trong sáng và thuần khiết. Còn em…" Anh ta dừng lại, một nụ cười khẩy xuất hiện trên môi. "Em còn nhớ đứa bé đó không? Đứa bé mà em đã tự tay giết chết ấy. Chính em đã không cho nó một cơ hội để chào đời."
Một cơn đau nhói buốt tận tâm can ập đến, khiến tôi lảo đảo.
Đứa bé…
Đó là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời tôi, là vết sẹo không bao giờ lành. Và bây giờ, anh ta lại dùng chính nó để đâm một nhát dao cuối cùng vào trái tim tôi.