Rồi bà ta dọa sẽ xé nát giấy báo nhập học, tương lai duy nhất của tôi.
Giây phút đó, tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Đây không phải là tình yêu, mà là ham muốn hủy diệt. Bà ta không muốn nuôi dạy tôi, bà ta muốn hủy hoại tôi.
Để giữ lại con đường sống duy nhất, tôi đã quỳ xuống, dập đầu đến chảy máu mà van xin. "Con sai rồi mẹ ơi... Xin mẹ cho con đi học... Con sẽ nghe lời mẹ." Nhưng khi quỳ dưới chân bà, tôi đã thầm thề, nỗi nhục hôm nay, ngày sau tôi nhất định sẽ trả lại gấp ngàn lần.
Chương 1
Góc nhìn của Mạnh Quỳnh Giao:
Mẹ tôi, bà Bung Huyền Sương, luôn có một niềm tin sắt đá rằng phẩm giá của một người phụ nữ được đo bằng độ rộng của chiếc quần và độ kín của chiếc áo.
Suốt mười tám năm cuộc đời, tôi đã sống như một bóng ma từ thế kỷ trước, bị nhốt trong những bộ áo bà ba và quần đen rộng thùng thình. Đó là đồng phục của tôi, là nhà tù của tôi. Trong khi bạn bè xúng xính trong những chiếc váy ngắn, những chiếc quần jean bó sát, tôi lại lủi thủi trong bộ trang phục khiến tôi trông như một bà cô già. Tôi là trò cười, là đề tài bàn tán, là một sinh vật kỳ dị bị cô lập khỏi thế giới hiện đại.
Mỗi lời chế giễu như một nhát dao vô hình, cứa sâu vào lòng tự trọng non nớt của tôi.
Đã có lần, vào năm lớp mười, tôi đã liều lĩnh. Tôi dùng tiền ăn sáng tiết kiệm cả năm trời để mua một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jean. Tôi đã mặc nó, chỉ một lần duy nhất, trong chuyến dã ngoại của trường. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình là một con người, một cô gái bình thường. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Mẹ tôi đã phát hiện ra. Bà không la mắng, không đánh đập. Bà chỉ lặng lẽ cầm chiếc kéo, cắt nát bộ quần áo đó ngay trước mặt tôi, từng nhát, từng nhát một, như thể đang cắt vào da thịt tôi.
Kể từ đó, tôi không bao giờ dám phản kháng nữa. Tôi chôn chặt khát khao của mình, biến nó thành động lực học tập. Tôi lao vào học như điên, tin rằng chỉ có con đường đó mới có thể dẫn tôi thoát khỏi cái lồng son mục nát này.
Và rồi, ngày đó cũng đến. Tờ giấy báo trúng tuyển thủ khoa ngành Kinh tế đối ngoại của một trường đại học danh tiếng ở Thành phố Hồ Chí Minh, kèm theo học bổng toàn phần, chính là chiếc chìa khóa vàng mở ra cánh cửa tự do cho tôi.
Tôi đã dành cả mùa hè để mơ về cuộc sống mới. Tôi đã dùng toàn bộ số tiền thưởng học sinh giỏi của mình để mua sắm. Những chiếc váy, những chiếc quần short, những chiếc áo croptop… tất cả những gì tôi từng ao ước, giờ đây đều nằm gọn gàng trong vali.
Nhưng tôi đã quá ngây thơ.
Ngay trước ngày nhập học, khi tôi đang háo hức kiểm tra lại hành lý lần cuối, mẹ tôi bước vào phòng. Vẫn với vẻ mặt lạnh lùng cố hữu, bà lôi chiếc vali của tôi ra giữa nhà. Trước ánh mắt kinh hoàng của tôi, bà đổ tất cả quần áo ra sàn, châm một que diêm, và ném vào đống vải vóc đầy màu sắc.
Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng giấc mơ của tôi.
"A!"
Một tiếng hét thất thanh, xé rách cổ họng tôi. Âm thanh đó không giống tiếng người, nó giống như tiếng rú của một con thú bị thương.
Tôi lao tới, điên cuồng dập lửa bằng tay không, nhưng vô ích. Ngọn lửa như một con quái vật tham lam, liếm láp, thiêu rụi từng chiếc áo, từng cái quần, biến hy vọng của tôi thành một đống tro tàn đen kịt, bốc mùi khét lẹt.
Nỗi đau bỏng rát ở tay không thể nào so sánh được với sự trống rỗng, tuyệt vọng đang gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi quỳ sụp xuống sàn, cơ thể run lên bần bật. Nước mắt lã chã rơi, hòa vào những vết bỏng trên mu bàn tay. Tôi không còn cảm thấy gì nữa, ngoài một cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Thế giới của tôi đã sụp đổ. Một lần nữa.
"Mày làm cái trò gì vậy? Gào khóc như đưa tang thế hả?"
Giọng nói của mẹ tôi vang lên, lạnh lẽo và đầy khó chịu. Bà ta túm lấy tóc tôi, giật mạnh ra sau.
"Để cho hàng xóm người ta nghe thấy rồi họ cười vào mặt cái gia đình này à? Mày có biết xấu hổ không?"
Da đầu đau điếng. Tôi ngẩng lên, nhìn vào khuôn mặt vô cảm của bà. Một cảm giác ghê tởm dâng lên trong lồng ngực.
"Tại sao? Tại sao mẹ lại làm vậy với con?" Giọng tôi lạc đi, nức nở. "Con đã làm gì sai? Chỉ là vài bộ quần áo thôi mà! Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy?"
Bà ta nhếch mép cười, một nụ cười còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ. "Mày hỏi tại sao à? Để tao nói cho mày biết."
Bà ta buông tóc tôi ra, chỉ tay vào đống tro tàn. "Mày nghĩ mày đỗ thủ khoa, mày có học bổng là mày thoát khỏi tao được à? Mày tưởng lên thành phố là có thể ăn mặc hở hang, lẳng lơ đi quyến rũ đàn ông à? Nằm mơ đi!"
Tôi chết lặng. Hóa ra trong mắt bà, tôi chỉ là một đứa con gái hư hỏng, chực chờ cơ hội để sa ngã.
"Tao nói cho mày biết," bà ta gằn giọng, "chừng nào tao còn sống, mày đừng hòng thoát khỏi sự kiểm soát của tao. Mày phải mặc những gì tao cho phép, sống theo cách tao muốn."
Bà ta đá vào chiếc vali rỗng tuếch của tôi. "Đây, mang theo những bộ đồ cũ của mày đi. Đó mới là thứ phù hợp với mày."
Tôi nhìn bà, cảm giác như đang nhìn một con quái vật. Mọi sức lực trong tôi như bị rút cạn. Sự phản kháng của tôi trước bà ta chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Tôi nhớ lại một lần khác, năm tôi mười lăm tuổi. Tôi đã dùng mảnh thủy tinh vỡ từ chiếc gương mẹ tôi đập nát để rạch một đường trên cổ tay mình. Không sâu, chỉ đủ để máu rỉ ra. Tôi đã dùng chính mạng sống của mình để uy hiếp bà, chỉ để đổi lấy quyền được tham gia trại hè với lớp.
Bà ta đã nhượng bộ. Không phải vì bà ta thương tôi, mà vì bà ta sợ phiền phức, sợ tai tiếng.
Lúc đó, tôi đã nghĩ mình thật may mắn. Tôi đã nghĩ đó là một chiến thắng. Tôi đã tận hưởng ba ngày tự do ngắn ngủi đó như một món quà trời ban.
Tôi đã sống trong hy vọng suốt ba năm cấp ba. Hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ được tự do.
Tôi thậm chí đã từng ngu ngốc nghĩ rằng, có lẽ mẹ yêu tôi theo một cách riêng của bà. Có lẽ bà làm vậy là để bảo vệ tôi.
Nhưng giờ đây, nhìn vào ngọn lửa đang lụi tàn và ánh mắt độc địa của bà, tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đây không phải là tình yêu. Đây là sự kiểm soát. Là ham muốn hủy hoại. Bà ta không muốn bảo vệ tôi. Bà ta muốn hủy diệt sự tự tin của tôi, muốn biến tôi thành một con búp bê vô hồn dưới sự điều khiển của bà ta.
"Hai mẹ con lại làm sao thế?"
Tiếng cha tôi, ông Mạnh Đồng Dao, vang lên từ cửa. Ông vừa đi làm về, trên người vẫn mặc bộ vest đắt tiền, tay xách cặp da.
Ông cau mày nhìn đống tro tàn giữa nhà và hai mẹ con tôi. "Huyền Sương, em lại làm gì con bé đấy?"
Mẹ tôi lập tức thay đổi thái độ. Bà ta mếu máo, chỉ vào tôi. "Anh xem, con gái yêu của anh đấy! Em chỉ nói nó vài câu mà nó đã gào khóc, định đốt nhà tự tử đấy. Em chỉ muốn tốt cho nó thôi mà. Con gái con đứa lên thành phố học, ăn mặc kín đáo một chút để giữ mình có gì sai đâu?"
Bà ta khóc lóc, diễn một vở kịch hoàn hảo của một người mẹ tận tụy bị con gái hiểu lầm.
Cha tôi thở dài, vẻ mặt mệt mỏi. "Thôi được rồi. Quỳnh Giao, con cũng đừng làm mẹ buồn nữa. Dọn dẹp đi rồi chuẩn bị đồ đạc, mai còn đi sớm."
Ông ta lách qua người tôi, đi thẳng vào phòng làm việc, như thể mớ hỗn độn này chẳng liên quan gì đến ông ta.
Tôi nhìn theo bóng lưng ông, trái tim hóa thành băng giá. Thờ ơ. Đó là tất cả những gì tôi nhận được từ người cha này. Ông ta chưa bao giờ đứng về phía tôi, chưa bao giờ bảo vệ tôi. Đối với ông ta, tôi và mẹ chỉ là những phiền phức, miễn sao không ảnh hưởng đến thể diện và công việc kinh doanh của ông ta là được.
Tôi không còn gì để nói.
Tôi đứng dậy, quay lại nhìn mẹ tôi. "Mẹ nói đúng."
Bà ta ngạc nhiên.
"Con gái phải có công dung ngôn hạnh," tôi nói tiếp, giọng bình thản đến đáng sợ. "Mẹ ăn mặc lộng lẫy, đi dự sự kiện công ty là để giữ thể diện cho cha, đó là 'công'. Con ăn mặc quê mùa, xấu xí, để người ta thấy con gái nhà Mạnh gia thật nết na, đó cũng là 'công'. Tại sao mẹ được đẹp mà con lại phải xấu? Chẳng lẽ đạo đức của mẹ lại cao quý hơn của con sao?"
"Mày..." Mẹ tôi tức đến nỗi mặt đỏ bừng, giơ tay lên định tát tôi.
"Bốp!"
Một cái tát trời giáng. Nhưng không phải tôi. Tay bà ta dừng lại giữa không trung.
"Mày dám nói hỗn với mẹ mày à?" Bà ta hét lên, gần như mất kiểm soát. "Tao nuôi mày ăn học, cho mày cuộc sống này, mà mày dám nói với tao như thế à? Công dung ngôn hạnh là để giữ gìn phẩm giá, để không bị đàn ông nó khinh. Mày muốn ăn mặc như con điếm để chúng nó trèo lên đầu lên cổ mày à?"
Bà ta chửi rủa, phun ra những lời lẽ cay độc nhất.
"Mày nghĩ mày vào được đại học là hay lắm à? Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao không đồng ý, mày đừng hòng đi đâu hết! Tao sẽ xé giấy báo nhập học của mày!"
Bà ta lao đến bàn học, vớ lấy tờ giấy báo trúng tuyển của tôi. Đôi mắt bà ta long lên sòng sọc, bàn tay run rẩy giơ lên, sẵn sàng xé nát tương lai duy nhất của tôi.
"Không!" Tôi hét lên, một nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lấy tôi. "Mẹ, đừng!"